Lời của Sa-mu-ên được rao-truyền cho cả Y‑sơ-ra-ên. Y‑sơ-ra-ên ra trận đón những người Phi-li-tin, và đóng trại gần Ê‑bên-Ê-xe, còn người Phi-li-tin đóng trại tại A‑phéc.
Dân Phi-li-tin dàn trận đánh Y‑sơ-ra-ên; lúc giáp trận, Y‑sơ-ra-ên bị dân Phi-li-tin đánh bại và giết tại chiến-trường ước bốn ngàn người.
Khi dân-sự đã trở về trại-quân, các trưởng-lão Y‑sơ-ra-ên nói rằng: Cớ sao ngày nay Đức Giê-hô-va để cho dân Phi-li-tin đánh bại chúng ta? Chúng ta hãy đi thỉnh hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va ở tại Si-lô; phải đem hòm đó về tại giữa chúng ta, nó ắt sẽ giải-cứu chúng ta khỏi tay kẻ cừu-nghịch chúng ta!
Vậy, dân-sự bèn sai những sứ-giả đến Si-lô, từ đó đem về hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va vạn quân, là Đấng ngự giữa các chê-ru-bim. Hai con trai của Hê-li, là Hóp-ni và Phi-nê‑a, đều đi theo hòm giao-ước của Đức Chúa Trời.
Khi hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va vào trại-quân, cả Y‑sơ-ra-ên đều reo tiếng vui-mừng lớn, đến đỗi đất phải rúng-động.
Khi dân Phi-li-tin nghe tiếng ấy, bèn hỏi rằng: Tiếng reo mừng lớn trong trại-quân Hê-bơ-rơ kia có nghĩa chi? Thì có người thuật cho chúng hay rằng hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va đã đến trong trại-quân.
Dân Phi-li-tin bèn sợ, vì nói rằng: Đức Chúa Trời đã ngự đến trong trại-quân. Rồi la rằng: Khốn-nạn cho chúng ta thay! Khi trước chẳng hề có xảy ra như vậy!
Khốn-nạn cho chúng ta thay! Ai sẽ giải-cứu chúng ta khỏi tay các thần quyền-năng dường kia? Ấy là các thần đó đã hành-hại dân Ê‑díp-tô đủ các thứ tai-vạ tại trong đồng vắng.
Hỡi người Phi-li-tin, hãy mạnh-bạo, hãy nên mặt trượng-phu! Kẻo các ngươi trở làm tôi-mọi dân Hê-bơ-rơ, như họ đã làm tôi-mọi các ngươi chăng! Khá nên mặt trượng-phu và chiến-đấu đi!
Vậy, dân Phi-li-tin chiến-đấu, và Y‑sơ-ra-ên bị bại, mỗi người chạy trốn về trại mình. Ấy là một sự bại-trận lớn lắm; ba vạn lính bộ trong Y‑sơ-ra-ên bị ngã chết.
Hòm của Đức Chúa Trời bị cướp lấy, còn hai con trai Hê-li, là Hóp-ni và Phi-nê‑a, đều chết.
Một người Bên-gia-min chạy trốn khỏi giặc, đến tại Si-lô nội ngày đó, quần-áo rách ra, đầu đóng bụi cát.
Khi người ấy đến, Hê-li đương ngồi trên ghế mình tại bên mé đường, trông-đợi cách áy-náy; vì lòng Hê-li run-sợ về hòm của Đức Chúa Trời. Người ấy vào thành báo tin đó, cả thành bèn kêu la lên.
Hê-li nghe tiếng la nầy thì nói: Sự ồn-ào nầy là chi? Tức thì người đó lật-đật báo tin cho Hê-li.
Vả, Hê-li đã chín mươi tám tuổi, mắt đui, không thế thấy được.
Người đó nói cùng Hê-li rằng: Tôi là người ở chiến-trường đến, ngày nay tôi được thoát khỏi cơn trận. Hê-li hỏi rằng: Hỡi con, đã xảy ra làm sao?
Sứ-giả tiếp rằng: Y‑sơ-ra-ên đã chạy trốn trước mặt dân Phi-li-tin; dân-sự bị đại-bại. Lại, hai con trai của ông, là Hóp-ni và Phi-nê‑a, đã chết, và hòm của Đức Chúa Trời đã bị cướp lấy.
Người vừa nói đến hòm của Đức Chúa Trời, thì Hê-li ngã ngửa xuống khỏi ghế mình ở bên phía cửa, gãy cổ và chết; vì người đã già-yếu và nặng-nề. Người đã làm quan xét cho Y‑sơ-ra-ên trong bốn mươi năm.
Con dâu người, là vợ của Phi-nê‑a, đương có thai gần đẻ; khi nàng nghe tin về việc cướp lấy hòm của Đức Chúa Trời, cùng hay rằng ông-gia và chồng mình đã chết, thì thình-lình bị đau-đớn, khòm xuống và đẻ.
Trong lúc nàng gần chết, các người đàn-bà có mặt đó nói rằng: Chớ sợ chi, nàng đã sanh một con trai. Nhưng nàng không đáp lại, chẳng đếm-xỉa chi các lời đó.
Nàng đặt tên cho đứa trẻ là Y‑ca-bốt, vì nàng nói rằng: Sự vinh-hiển đã lìa khỏi Y‑sơ-ra-ên; nàng nói ngụ‑ý về sự mất hòm của Đức Chúa Trời, về sự chết của ông-gia và chồng mình.
Nàng lại tiếp: Thật, sự vinh-hiển của Y‑sơ-ra-ên đã mất rồi, vì hòm của Đức Chúa Trời đã bị cướp lấy.