Tôi thấy một điềm khác ở trên trời, vừa lớn vừa lạ: Bảy thiên-sứ cầm bảy tai-nạn sau-cùng, vì bởi các tai-nạn này làm hết cơn thạnh-nộ của Đức Chúa Trời.
Tôi thấy như biển bằng pha-lê lộn với lửa, những kẻ đã thắng con thú và hình-tượng nó cùng số của tên nó, đứng bên biển pha-lê đó mà nâng đàn cầm của Đức Chúa Trời.
Chúng hát bài ca Môi-se, là tôi-tớ Đức Chúa Trời, và bài ca Chiên Con, mà rằng: Hỡi Chúa là Đức Chúa Trời Toàn-năng, công-việc Chúa lớn-lao và lạ-lùng thay! Hỡi Vua của muôn đời, đường-lối Ngài là công-bình và chân-thật!
Lạy Chúa, ai là kẻ không kính-sợ và không ngợi-khen danh Ngài? Vì một mình Ngài là thánh, mọi dân-tộc sẽ đến thờ-lạy trước mặt Ngài, vì các sự đoán-xét Ngài đã được tỏ ra.
Rồi đó, tôi nhìn xem, thấy trên trời có nơi thánh của đền-tạm chứng-cớ mở ra.
Bảy vị thiên-sứ cầm bảy tai-nạn từ đền-thờ đi ra, mặc áo gai trong sạch rực-rỡ, và ngang ngực thắt đai vàng.
Một con trong bốn con sinh-vật ban cho bảy vị thiên-sứ bảy cái bát bằng vàng đựng đầy sự thạnh-nộ của Đức Chúa Trời, là Đấng hằng sống đời đời.
Đền-thờ bèn đầy những khói, vì cớ sự vinh-hiển và oai-quyền của Đức Chúa Trời; chẳng ai được vào đền-thờ cho đến chừng nào bảy tai-nạn của bảy thiên-sứ được làm trọn.