Hỡi người làm vợ, hãy phục chồng mình, hầu cho nếu có người chồng nào không vâng theo Đạo, dẫu chẳng lấy lời khuyên-bảo, chỉ bởi cách ăn‑ở của vợ, cũng đủ hóa theo,
vì thấy cách ăn‑ở của chị em là tinh-sạch và cung-kính.
Chớ tìm-kiếm sự trang-sức bề ngoài, như gióc tóc, đeo đồ vàng, mặc áo quần lòe-loẹt;
nhưng hãy tìm-kiếm sự trang-sức bề trong giấu ở trong lòng, tức là sự tinh-sạch chẳng hư-nát của tâm-thần dịu-dàng im-lặng, ấy là giá quí trước mặt Đức Chúa Trời.
Vì các bà thánh xưa kia, trông-cậy Đức Chúa Trời, vâng-phục chồng mình, đều trau-giồi mình dường ấy;
như Sa-ra vâng-phục Áp-ra-ham, gọi người là chúa mình; nếu các chị em làm điều lành, không sợ chi hết mà rối trí, thì trở nên con gái của Sa-ra vậy.
Hỡi người làm chồng, hãy tỏ điều khôn-ngoan ra trong sự ăn‑ở với vợ mình, như là với giống yếu-đuối hơn; vì họ sẽ cùng anh em hưởng phước sự sống, nên phải kính-nể họ, hầu cho không điều gì làm rối-loạn sự cầu-nguyện của anh em.
Rút lại, hết thảy anh em phải đồng lòng đầy thương-xót và tình yêu anh em, có lòng nhân-từ và đức khiêm-nhường.
Đừng lấy ác trả ác, cũng đừng lấy rủa-sả trả rủa-sả; trái lại, phải chúc phước, ấy vì điều đó mà anh em được gọi để hưởng phước lành.
Vả, Ai muốn yêu sự sống Và thấy ngày tốt-lành, Thì phải giữ-gìn miệng lưỡi, Đừng nói điều ác và lời gian-giảo;
Phải lánh điều dữ, làm điều lành, Tìm sự hòa-bình mà đuổi theo,
Vì mắt của Chúa đoái-trông người công-bình, Tai Ngài lắng nghe lời cầu-nguyện người, Nhưng mặt Chúa sấp lại nghịch với kẻ làm ác.
Ví bằng anh em sốt-sắng làm lành, thì có ai làm dữ lại cho anh em?
Nếu anh em phải vì sự công-bình mà chịu khổ, ấy thật là có phước. Chớ sợ điều họ sợ và đừng rối trí;
nhưng hãy tôn Đấng Christ, là Chúa, làm thánh trong lòng mình. Hãy thường-thường sẵn-sàng để trả lời mọi kẻ hỏi lẽ về sự trông-cậy trong anh em, song phải hiền-hòa và kính-sợ,
phải có lương-tâm tốt, hầu cho những kẻ gièm-chê cách ăn‑ở lành của anh em trong Đấng Christ biết mình xấu-hổ trong sự mà anh em đã bị nói hành;
vì nếu ý‑muốn Đức Chúa Trời dường ấy, thì thà làm điều thiện mà chịu khổ, còn hơn làm điều ác mà chịu khổ vậy.
Vả, Đấng Christ cũng vì tội-lỗi chịu chết một lần, là Đấng công-bình thay cho kẻ không công-bình, để dẫn chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời; về phần xác-thịt thì Ngài đã chịu chết, nhưng về phần linh-hồn thì được sống.
Ấy bởi đồng một linh-hồn đó, Ngài đi giảng cho các linh-hồn bị tù,
tức là kẻ bội-nghịch thuở trước, về thời-kỳ Nô‑ê, khi Đức Chúa Trời nhịn-nhục chờ-đợi, chiếc tàu đóng nên, trong đó có ít người được cứu bởi nước, là chỉ có tám người.
Phép báp-têm bây giờ bèn là ảnh-tượng của sự ấy để cứu anh em, phép ấy chẳng phải sự làm sạch ô‑uế của thân-thể, nhưng một sự liên-lạc lương-tâm tốt với Đức Chúa Trời, bởi sự sống lại của Đức Chúa Jêsus-Christ,
là Đấng đã được lên trời, nay ngự bên hữu Đức Chúa Trời, các thiên-sứ, các vương-hầu, các quyền-thế thảy đều phục Ngài.