Vừa khi Gia-bin, vua Hát-so, đã hay các sự nầy, bèn sai sứ-giả đến cùng Giô-báp, vua Ma-đôn, đến cùng Sim-rôn, vua Ạc-sáp,
cùng các vua ở miền bắc, hoặc ở trên núi, trong đồng, miền nam Ki-nê-rết, xứ thấp, hay là trên các nơi cao Đô-rơ về phía tây.
Lại sai đến cùng dân Ca-na-an ở về phía đông và về phía tây, cùng dân A‑mô-rít, dân Hê-tít, dân Phê-rê-sít, dân Giê-bu-sít ở trong núi, và đến cùng dân Hê-vít ở nơi chân núi Hẹt-môn, trong xứ Mích-ba.
Các vua nầy với hết thảy quân-lính mình bèn kéo ra, một dân đông vô-số, như cát nơi bờ biển, có ngựa và xe theo rất nhiều.
Hết thảy các vua nầy đã hẹn nhau đến đóng trại chung gần nước Mê-rôm, đặng giao chiến cùng Y‑sơ-ra-ên.
Nhưng Đức Giê-hô-va phán cùng Giô-suê rằng: Chớ sợ, vì ngày mai tại giờ nầy, ta sẽ phó hết thảy chúng nó bị chết trước mặt Y‑sơ-ra-ên; ngươi sẽ cắt nhượng ngựa, và đốt các xe-cộ chúng nó nơi lửa.
Vậy, Giô-suê và hết thảy chiến-sĩ người lập-tức đi đến, xông vào chúng nó gần nước Mê-rôm,
và Đức Giê-hô-va phó chúng nó vào tay Y‑sơ-ra-ên. Giô-suê và hết thảy chiến-sĩ đánh đuổi theo chúng nó cho đến Si-đôn lớn, cho đến Mít-rê-phốt-Ma-im, và đến trũng Mích-ba về phía đông, chẳng để thoát khỏi một ai hết.
Giô-suê làm cho chúng nó y như Đức Giê-hô-va đã phán-dặn người, cắt nhượng ngựa, và đốt xe-cộ của chúng nó nơi lửa.
Trong một lúc đó, khi trở về, Giô-suê lấy Hát-so, và dùng gươm giết vua nó; Hát-so xưa vốn là kinh-đô của các nước nầy.
Giô-suê và quân-lính dùng lưỡi gươm giết hết thảy người ở trong thành, chẳng còn lại vật chi có hơi-thở, và người phóng-hỏa thành Hát-so.
Giô-suê cũng bắt các vua nầy, dùng lưỡi gươm giết đi, và chiếm các thành của họ mà diệt đi, y như Môi-se, tôi-tớ của Đức Giê-hô-va, đã truyền dặn.
Nhưng Y‑sơ-ra-ên không đốt một thành nào ở trên gò-nổng, trừ ra Hát-so, mà Giô-suê đã đốt.
Dân Y‑sơ-ra-ên đoạt lấy về phần mình hết thảy hóa-tài và hết thảy súc-vật của các thành nầy; nhưng dùng lưỡi gươm giết mọi loài người cho đến chừng đã diệt hết, chẳng còn để lại vật nào có hơi-thở.
Mạng-lịnh mà Đức Giê-hô-va đã truyền cho Môi-se, tôi-tớ Ngài thì Môi-se đã truyền lại cho Giô-suê, và Giô-suê làm theo phàm điều gì Đức Giê-hô-va phán-dặn Môi-se, Giô-suê không bỏ sót gì hết.
Vậy, Giô-suê chiếm lấy cả xứ nầy, nào núi, nào cả miền nam, nào toàn xứ Gô-sen, nào đất thấp và đồng bằng, nào núi Y‑sơ-ra-ên cùng xứ thấp nó,
từ phía núi trụi mọc lên phía Sê-i-rơ cho đến Ba-anh-Gát trong trũng Li-ban, tại chân núi Hẹt-môn. Người bắt hết thảy vua các miền đó, đánh và giết đi.
Giô-suê đánh giặc cùng các vua nầy lâu ngày.
Chẳng có một thành nào lập hòa cùng dân Y‑sơ-ra-ên, trừ ra dân Hê-vít ở tại Ga-ba-ôn. Dân Y‑sơ-ra-ên nhờ giặc-giã mà chiếm lấy hết thảy.
Vì Đức Giê-hô-va để cho lòng các vua ấy cố-chấp mà chinh-chiến cùng Y‑sơ-ra-ên, hầu cho họ bị diệt đi, không được thương-xót, y như Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se.
Trong lúc đó, Giô-suê đi trừ-diệt dân A‑na-kim, nào ở trong núi, ở Hếp-rôn, ở Đê-bia, ở A‑náp, hay là ở trên khắp núi Giu-đa và núi Y‑sơ-ra-ên; Giô-suê tận-diệt chúng nó luôn với các thành của họ.
Chẳng còn người A‑na-kim nào trong xứ Y‑sơ-ra-ên, chỉ ở tại Ga-xa, Gát, và Ách-đốt thì có.
Vậy, Giô-suê chiếm cả xứ, y như Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se, và ban xứ cho Y‑sơ-ra-ên làm sản-nghiệp, tùy sự chia-phân từng chi-phái. Bấy giờ, xứ được bình-tịnh, không còn giặc-giã.