Đại‑ý điều chúng ta mới nói đó, là chúng ta có một thầy tế-lễ thượng-phẩm, ngồi bên hữu ngai của Đấng tôn-nghiêm trong các từng trời,
làm chức-việc nơi thánh và đền-tạm thật, bởi Chúa dựng lên, không phải bởi một người nào.
Phàm thầy tế-lễ thượng-phẩm đã được lập lên là để dâng lễ-vật và hi-sinh; vậy thì Đấng nầy cũng cần phải dâng vật gì.
Nếu Ngài còn ở thế-gian, thì Ngài chẳng phải là thầy tế-lễ, vì ở thế-gian có những thầy tế-lễ dâng lễ-vật theo luật-pháp dạy,
và giữ sự thờ-phượng, sự thờ-phượng đó chẳng qua là hình và bóng của những sự trên trời mà thôi, cũng như khi Môi-se gần dựng đền-tạm, thì Đức Chúa Trời phán bảo rằng: Hãy cẩn-thận, làm mọi việc theo như kiểu-mẫu đã chỉ cho ngươi tại trên núi.
Nhưng thầy tế-lễ thượng-phẩm chúng ta đã được một chức-vụ rất tôn-trọng hơn, vì Ngài là Đấng trung-bảo của giao-ước tốt hơn, mà giao-ước ấy lập lên trên lời hứa tốt hơn.
Vì nếu ước thứ nhứt không thiếu gì, thì chẳng có chỗ nào lập ước thứ hai.
Vả, trong những lời nầy thật có ý trách, là lời Đức Chúa Trời phán cùng dân Giu-đa rằng: Chúa phán: kìa, nhựt-kỳ đến, Khi đó ta sẽ cùng nhà Y‑sơ-ra-ên và nhà Giu-đa lập một ước mới,
Không phải như ước ta đã lập với tổ-tiên chúng nó, Trong ngày ta cầm tay họ dẫn ra khỏi xứ Ê‑díp-tô. Vì họ không bền giữ lời ước ta, Nên ta không đoái xem họ, ấy là lời Chúa phán.
Chúa lại phán: Nầy là lời ước mà ta sẽ lập với nhà Y‑sơ-ra-ên Sau những ngày đó: Ta sẽ để luật-pháp ta trong trí họ Và ghi-tạc vào lòng; Ta sẽ làm Đức Chúa Trời họ, Họ sẽ làm dân ta.
Trong vòng họ sẽ chẳng có ai dạy-bảo công-dân mình Và anh em mình, rằng: Hãy nhìn biết Chúa; Vì hết thảy trong vòng họ, Từ kẻ rất nhỏ cho đến kẻ rất lớn đều sẽ biết ta,
Nhân ta sẽ tha sự gian-ác của họ, Và không nhớ đến tội-lỗi họ nữa.
Gọi ước đó là mới, thì đã xưng ước trước là cũ; vả, điều chi đã cũ đã già, thì gần tiêu mất đi.