Phàm thầy tế-lễ thượng-phẩm, từ trong loài người chọn ra, thì vì loài người lập lên hầu việc Đức Chúa Trời, để dâng lễ-vật và hi-sinh vì tội-lỗi.
Người đã bị vây trong sự yếu-đuối, nên có thể thương-xót những kẻ ngu-dốt sai-lầm.
Ấy bởi sự yếu-đuối đó mà người buộc phải vì tội-lỗi mình dâng của tế-lễ, cũng như vì tội-lỗi của dân-chúng.
Vả lại, không ai chiếm lấy chức trọng đó cho mình; phải được Đức Chúa Trời kêu-gọi như A‑rôn ngày xưa.
Cũng một thể ấy, Đấng Christ không tự tôn mình làm thầy tế-lễ thượng-phẩm; nhưng tại Đấng đã phán cùng Ngài rằng: Ngươi là Con ta, Ta đã sanh ngươi ngày nay.
Lại nơi khác có phán cùng Ngài rằng: Ngươi làm thầy tế-lễ đời đời Theo ban Mên-chi-xê-đéc.
Khi Đấng Christ còn trong xác-thịt, thì đã kêu lớn tiếng khóc-lóc mà dâng những lời cầu-nguyện nài-xin cho Đấng có quyền cứu mình khỏi chết, và vì lòng nhân-đức Ngài, nên được nhậm lời.
Dầu Ngài là Con, cũng đã học-tập vâng lời bởi những sự khốn-khổ mình đã chịu,
và sau khi đã được làm nên trọn-vẹn rồi, thì trở nên cội-rễ của sự cứu-rỗi đời đời cho kẻ vâng lời Ngài,
lại có Đức Chúa Trời xưng Ngài là thầy tế-lễ thượng-phẩm theo ban Mên-chi-xê-đéc.
Về sự đó, chúng ta có nhiều điều nên nói, và khó cắt-nghĩa, vì anh em đã trở nên chậm hiểu.
Đáng lẽ anh em đã làm thầy từ lâu rồi, nay còn cần người ta lấy những điều sơ-học của lời Đức Chúa Trời mà dạy anh em; anh em cần ăn sữa thay vì đồ-ăn đặc.
Vả, kẻ nào chỉ ăn sữa thôi, thì không hiểu đạo công-bình; vì còn là thơ-ấu.
Nhưng đồ-ăn đặc là để cho kẻ thành-nhân, cho kẻ hay dụng tâm-tư luyện-tập mà phân-biệt điều lành và dữ.