Đời xưa, Đức Chúa Trời đã dùng các đấng tiên-tri phán-dạy tổ-phụ chúng ta nhiều lần nhiều cách,
rồi đến những ngày sau-rốt nầy, Ngài phán-dạy chúng ta bởi Con Ngài, là Con mà Ngài đã lập lên kế-tự muôn vật, lại bởi Con mà Ngài đã dựng nên thế-gian;
Con là sự chói-sáng của sự vinh-hiển Đức Chúa Trời và hình-bóng của bổn-thể Ngài, lấy lời có quyền-phép Ngài nâng-đỡ muôn vật; sau khi Con làm xong sự sạch tội, bèn ngồi bên hữu Đấng tôn-nghiêm ở trong nơi rất cao,
vậy được hưởng danh cao hơn danh thiên-sứ bao nhiêu, thì trở nên cao-trọng hơn thiên-sứ bấy nhiêu.
Vả, Đức Chúa Trời há có bao giờ phán cùng thiên-sứ nào rằng: Ngươi là Con ta, Ngày nay ta đã sanh ngươi? Lại há có khi nào phán: Ta sẽ làm Cha người, Người sẽ làm Con ta?
Còn khi Ngài đưa Con đầu lòng mình vào thế-gian, thì phán rằng: Mọi thiên-sứ của Đức Chúa Trời phải thờ-lạy Con.
Nói về thiên-sứ thì Ngài phán rằng: Đức Chúa Trời làm cho thiên-sứ Ngài như gió, Và tôi-tớ Ngài như ngọn lửa,
Nhưng nói về Con thì lại phán rằng: Hỡi Đức Chúa Trời, ngôi Chúa còn mãi đời nọ qua đời kia, Quyền-bính của nước Chúa là quyền-bính ngay-thẳng.
Chúa ưa điều công-bình, ghét điều gian-ác; Cho nên, hỡi Chúa, Đức Chúa Trời của Chúa lấy dầu vui-mừng xức cho, Khiến Chúa trổi hơn kẻ đồng-loại mình.
Lại có phán: Hỡi Chúa, ban đầu trước hết Chúa đã dựng nền đất, Và các từng trời cũng là công-việc của tay Chúa.
Trời đất sẽ hư đi, nhưng Chúa hằng có; Trời đất sẽ cũ đi như cái áo;
Ngài sẽ cuốn nó lại như cái áo choàng, Rồi trời đất sẽ biến-đổi, Nhưng Chúa vẫn y nguyên, Các năm của Chúa không hề cùng.
Đức Chúa Trời há có bao giờ phán cùng thiên-sứ nào rằng: Hãy ngồi bên hữu ta, Cho đến chừng nào ta để kẻ thù-nghịch làm bệ dưới chân ngươi?
Các thiên-sứ há chẳng phải đều là thần hầu việc Đức Chúa Trời, đã được sai xuống để giúp việc những người sẽ hưởng cơ-nghiệp cứu-rỗi hay sao?