Ví bằng có kẻ mong được làm giám-mục, ấy là ưa-muốn một việc tốt-lành; lời đó là phải lắm.
Vậy, người giám-mục cần phải không chỗ trách được, là chồng chỉ một vợ mà thôi, có tiết-độ, có tài-trí, xứng-đáng, hay tiếp khách và khéo dạy-dỗ.
Đừng mê rượu, cũng đừng hung-bạo, nhưng phải mềm-mại hòa-nhã; lại đừng ham tiền-bạc;
phải khéo cai-trị nhà riêng mình, giữ con-cái mình cho vâng-phục và ngay-thật trọn-vẹn;
vì nếu có ai không biết cai-trị nhà riêng mình, thì làm sao cai-trị được Hội-thánh của Đức Chúa Trời?
Người mới tin đạo không được làm giám-mục, e người tự-kiêu mà sa vào án-phạt của ma-quỉ chăng.
Người giám-mục lại phải được người ngoại làm chứng tốt cho, kẻo bị sỉ-nhục và mắc bẫy ma-quỉ.
Các chấp-sự cũng phải cho nghiêm-trang, không được nói hai lời, không được ghiền rượu, không được tham lợi phi-nghĩa,
nhưng phải lấy lương-tâm thanh-sạch giữ lẽ mầu-nhiệm của đức-tin.
Những người đó cũng phải chịu thử-thách trước đã, nếu không chỗ trách được thì mới được làm chức chấp-sự.
Vợ các chấp-sự cũng phải nghiêm-trang, chớ nói xấu, phải có tiết-độ và trung-tín trong mọi việc.
Các chấp-sự chỉ nên làm chồng của một vợ mà thôi, phải khéo cai-trị con-cái và nhà riêng mình.
Vì ai khéo làm chức-vụ mình thì được bực cao-trọng và lòng rất dạn-dĩ trong đức-tin đến Đức Chúa Jêsus-Christ.
Ta mong mau-mau đến thăm con, nhưng viết thơ nầy,
phòng ta có chậm đến, thì con biết làm thể nào trong nhà Đức Chúa Trời, tức là Hội-thánh của Đức Chúa Trời hằng sống, trụ và nền của lẽ thật vậy.
Mọi người đều cho sự mầu-nhiệm của sự tin-kính là lớn lắm: Đấng đã được tỏ ra trong xác-thịt, Thì đã được Đức Thánh-Linh xưng là công-bình, Được thiên-sứ trông thấy, Được giảng ra cho dân ngoại, Được thiên-hạ tin-cậy, Được cất lên trong sự vinh-hiển.