Kế ấy, Môi-se từ đồng bằng Mô-áp lên trên núi Nê-bô, nơi đỉnh Phích-ga, đối ngang Giê-ri-cô; rồi Đức Giê-hô-va cho người xem toàn xứ tự Ga-la-át chí Đan;
toàn Nép-ta-li, xứ Ép-ra-im và Ma-na-se, cả xứ Giu-đa cho đến biển tây,
miền Nam, đồng bằng, sông Giô-đanh và trũng Giê-ri-cô, thành cây chà-là, cho đến Xoa.
Đức Giê-hô-va phán cùng người rằng: Đó là xứ mà ta đã thề ban cho Áp-ra-ham, Y‑sác và Gia-cốp, mà rằng: Ta sẽ ban xứ ấy cho dòng-giống ngươi. Ta cho tự mắt ngươi xem xứ ấy, nhưng ngươi không vào đó được.
Môi-se, tôi-tớ của Đức Giê-hô-va, qua đời tại đó, trong đồng bằng Mô-áp theo như lịnh của Đức Giê-hô-va.
Đức Chúa Trời bèn chôn người trong trũng tại xứ Mô-áp, đối ngang Bết-Phê‑o; cho đến ngày nay không có ai biết được mộ của người.
Vả, khi Môi-se qua đời, tuổi được một trăm hai mươi; mắt người không làng, sức người không giảm.
Dân Y‑sơ-ra-ên khóc Môi-se trong ba mươi ngày tại đồng bằng Mô-áp. Những ngày khóc và ngày chịu tang cho Môi-se đã xong rồi là như vậy.
Giô-suê, con trai của Nun, được đầy-dẫy thần khôn-ngoan, vì Môi-se đã đặt tay mình trên người; dân Y‑sơ-ra-ên bèn vâng lời người và làm theo điều Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se.
Về sau, trong Y‑sơ-ra-ên không còn dấy lên tiên-tri nào giống như Môi-se, mà Đức Giê-hô-va biết giáp mặt.
Không có ai bằng người, hoặc về các dấu kỳ, phép lạ mà Đức Giê-hô-va sai người làm tại trong xứ Ê‑díp-tô, trước mặt Pha-ra-ôn, các quần-thần, và cả xứ của người;
hoặc hết thảy công-việc lớn-lao và đáng sợ mà Môi-se cậy tay quyền-năng mình làm tại trước mặt cả Y‑sơ-ra-ên.