Hỡi người Ga-la-ti ngu-muội kia, ai bùa-ếm anh em là người mà trước mắt đã được rõ bày ra Đức Chúa Jêsus-Christ bị đóng đinh trên thập-tự-giá?
Tôi chỉ hỏi anh em một câu nầy: Ấy là cậy các việc luật-pháp hay là bởi nghe và tin mà anh em đã nhận được Đức Thánh-Linh?
Sao anh em ngu-muội dường ấy? Sau khi đã khởi-sự nhờ Đức Thánh-Linh, nay sao lại cậy xác-thịt mà làm cho trọn?
Anh em há luống-công mà chịu sự khốn-khó dường ấy sao? ---_nếu quả là luống-công!
Đấng ban Đức Thánh-Linh cho anh em và làm các phép lạ trong anh em, thì làm bởi các việc luật-pháp, hay là bởi đã nghe mà tin?
Như Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, thì đã kể là công-bình cho người,
vậy anh em hãy nhận biết rằng những kẻ có đức-tin là con cháu thật của Áp-ra-ham.
Kinh-thánh cũng biết trước rằng Đức Chúa Trời sẽ xưng dân ngoại là công-bình bởi đức-tin, nên đã rao-truyền trước cho Áp-ra-ham tin lành nầy: Các dân sẽ nhờ ngươi mà được phước.
Ấy vậy, ai tin thì nấy được phước với Áp-ra-ham, là người có lòng tin.
Vì mọi kẻ cậy các việc luật-pháp, thì bị rủa-sả, bởi có chép rằng: Đáng rủa thay là kẻ không bền-đỗ trong mọi sự đã chép ở sách luật, đặng làm theo những sự ấy!
Vả lại chẳng hề có ai cậy luật-pháp mà được xưng công-bình trước mặt Đức Chúa Trời, điều đó là rõ-ràng lắm, vì người công-bình sẽ sống bởi đức-tin.
Vả, luật-pháp vốn không phải đồng một thứ với đức-tin, nhưng luật pháp có chép rằng: Người nào vâng-giữ các điều-răn thì sẽ nhờ đó mà sống.
Đấng Christ đã chuộc chúng ta khỏi sự rủa-sả của luật-pháp, bởi Ngài đã nên sự rủa-sả vì chúng ta, ---_vì có lời chép: Đáng rủa thay là kẻ bị treo trên cây gỗ,_---
hầu cho phước lành ban cho Áp-ra-ham nhờ Đức Chúa Jêsus-Christ mà được rải khắp trên dân ngoại, lại hầu cho chúng ta cậy đức-tin mà nhận-lãnh Đức Thánh-Linh đã hứa cho.
Hỡi anh em, tôi nói theo thói-quen người ta rằng: Khi một người đã làm tờ giao-ước thành rồi, thì không ai có phép được xóa đi hay thêm vào sự gì.
Vả, các lời hứa đã được phán cho Áp-ra-ham và cho dòng-dõi người. Không nói: Và cho các dòng-dõi người, như chỉ về nhiều người; nhưng nói: Và cho dòng-dõi ngươi, như chỉ về một người mà thôi, tức là Đấng Christ.
Vậy thì tôi nói rằng: Lời giao-ước mà Đức Chúa Trời trước kia đã kết-lập thành rồi, thì không có thể bị hủy đi, và lời hứa cũng không có thể bị bỏ đi bởi luật-pháp, là sự cách sau bốn trăm ba mươi năm mới có.
Vì, nếu cơ-nghiệp được ban cho bởi luật-pháp, thì không bởi lời hứa nữa. Nhưng Đức Chúa Trời đã dùng lời hứa mà ban cơ-nghiệp cho Áp-ra-ham.
Vậy thì làm sao có luật-pháp? Luật-pháp đã đặt thêm, vì cớ những sự phạm-phép, cho tới chừng nào người dòng-dõi đến, là người mà lời hứa đã hứa cho; luật-pháp được ban ra bởi mấy thiên-sứ và truyền ra bởi một người trung-bảo.
Vả, người trung-bảo chẳng phải là người trung-bảo về một bề mà thôi, nhưng Đức Chúa Trời chỉ có một.
Vậy thì luật-pháp nghịch cùng lời hứa của Đức Chúa Trời hay sao? Chẳng hề như vậy; vì, nếu đã ban cho một luật-pháp có thể làm cho sống, thì sự công-bình chắc bởi luật-pháp mà đến.
Nhưng Kinh-thánh đã nhốt hết thảy mọi sự dưới tội-lỗi, hầu cho điều chi đã hứa, bởi đức-tin trong Đức Chúa Jêsus-Christ mà được ban cho những kẻ tin.
Trước khi đức-tin chưa đến, chúng ta bị nhốt dưới sự canh-giữ của luật-pháp mà chờ đức-tin phải bày ra.
Ấy vậy, luật-pháp đã như thầy-giáo đặng dẫn chúng ta đến Đấng Christ, hầu cho chúng ta bởi đức-tin mà được xưng công-bình.
Song khi đức-tin đã đến, chúng ta không còn phục dưới thầy-giáo ấy nữa.
Vì chưng anh em bởi tin Đức Chúa Jêsus-Christ, nên hết thảy đều là con trai của Đức Chúa Trời.
Vả, anh em thảy đều chịu phép báp-têm trong Đấng Christ, đều mặc lấy Đấng Christ vậy.
Tại đây không còn chia ra người Giu-đa hoặc người Gờ-réc; không còn người tôi-mọi hoặc người tự-chủ; không còn đàn-ông hoặc đàn-bà; vì trong Đức Chúa Jêsus-Christ, anh em thảy đều làm một.
Lại nếu anh em thuộc về Đấng Christ, thì anh em là dòng-dõi của Áp-ra-ham, tức là kẻ kế-tự theo lời hứa.