Luận đến của cúng các thần-tượng thì chúng ta biết mình đều có sự hay-biết cả. Song sự hay-biết sanh kiêu-căng, còn sự yêu-thương làm gương tốt.
Nếu có ai tưởng mình biết điều gì, thật người ấy chưa biết như mình nên biết.
Nhưng nếu có một người yêu-mến Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời biết người đó.
Vậy, về sự ăn của cúng-tế các thần-tượng, chúng ta biết thần-tượng trong thế-gian thật là hư-không, chỉ có một Đức Chúa Trời, chớ không có thần nào khác.
Thật người ta xưng có các thần khác, hoặc ở trên trời, hoặc ở dưới đất, (bởi đó họ thờ nhiều thần nhiều chúa),
về phần chúng ta, chỉ có một Đức Chúa Trời mà thôi, là Đức Chúa Cha, muôn vật bởi Ngài mà ra, và chúng ta hướng về Ngài; lại chỉ có một Chúa mà thôi, là Đức Chúa Jêsus-Christ, muôn vật đều nhờ Ngài mà có, và chúng ta cũng vậy.
Nhưng chẳng phải mọi người đều có sự hay-biết đó. Một đôi người vì nghĩ thường có thần-tượng, nên khi ăn của cúng-tế đó cho là của cúng-tế thần-tượng; thì lương-tâm yếu-đuối của họ bởi đó ra ô‑uế.
Vả, ấy chẳng phải là đồ-ăn làm cho chúng ta được đẹp lòng Đức Chúa Trời; nếu chúng ta ăn, chẳng được ích gì, bằng không ăn, cũng chẳng tổn gì.
Nhưng hãy giữ lấy, kẻo sự tự-do mình làm dịp cho kẻ yếu-đuối vấp-phạm.
Bởi vì, nếu có kẻ lương-tâm yếu-đuối thấy ngươi là người có sự hay-biết ngồi ăn trong miếu tà-thần, thì há chẳng cũng bắt-chước mà ăn của cúng-tế sao?
Thế thì ngươi lấy sự hay-biết mình mà làm hư-mất kẻ yếu-đuối, là người anh em mà Đấng Christ đã chết thế cho!
Khi nào mình phạm tội cùng anh em như vậy, làm cho lương-tâm yếu-đuối của họ bị thương, thì là phạm tội cùng Đấng Christ.
Cho nên, nếu đồ-ăn xui anh em tôi vấp-phạm, thì tôi sẽ chẳng hề ăn thịt, hầu cho khỏi làm dịp vấp-phạm cho anh em tôi.