Hãy bắt-chước tôi, cũng như chính mình tôi bắt chước Đấng Christ vậy.
Tôi khen anh em vì hay nhớ đến tôi trong mọi dịp, và lấy lòng trung-tín mà giữ những điều tôi đã dạy-dỗ anh em.
Dầu vậy, tôi muốn anh em biết Đấng Christ là đầu mọi người; người đàn-ông là đầu người đàn-bà; và Đức Chúa Trời là đầu của Đấng Christ.
Phàm người đàn-ông cầu-nguyện hoặc giảng đạo mà trùm đầu lại, thì làm nhục đầu mình.
Nhưng phàm người đàn-bà cầu-nguyện hoặc giảng đạo mà không trùm đầu lại, thì làm nhục đầu mình: Thật chẳng khác gì đã cạo đầu vậy.
Ví bằng người đàn-bà không trùm đầu, thì cũng nên hớt tóc đi. Song nếu người đàn-bà lấy sự hớt tóc hoặc cạo đầu làm xấu-hổ, thì hãy trùm đầu lại.
Vả, đàn-ông là hình-ảnh và sự vinh-hiển của Đức Chúa Trời, thì không nên trùm đầu; nhưng đàn-bà là sự vinh-hiển của đàn-ông.
Bởi chưng không phải đàn-ông ra từ đàn-bà, bèn là đàn-bà ra từ đàn-ông;
không phải đàn-ông vì cớ đàn-bà mà được dựng nên, bèn là đàn-bà vì cớ đàn-ông vậy.
Bởi đó, vì cớ các thiên-sứ, đàn-bà phải có dấu-hiệu trên đầu chỉ về quyền-phép mình nương-cậy.
Song trong Chúa thì chẳng phải đàn-bà ngoại đàn-ông, cũng chẳng phải đàn-ông ngoại đàn-bà;
vì, như đàn-bà đã ra từ đàn-ông, thì đàn-ông cũng sanh bởi đàn-bà, và cả thảy đều ra bởi Đức Chúa Trời.
Chính anh em hãy đoán-xét điều nầy: Đàn-bà cầu-nguyện Đức Chúa Trời mà không trùm đầu là hiệp lẽ chăng?
Chính lẽ tự-nhiên há chẳng dạy cho anh em biết đàn-ông để tóc dài thì lấy làm hổ-thẹn sao?
Nhưng, nếu đàn-bà để tóc dài thì là lịch-sự cho mình, vì đã ban tóc dài cho người, dường như khăn trùm vậy.
Bằng có ai muốn cãi lẽ, thì chúng tôi không có thói quen ấy, mà các Hội-thánh Đức Chúa Trời cũng không có nữa.
Trong khi tôi truyền lời cáo-dụ nầy, chẳng phải khen anh em, vì sự nhóm lại của anh em không làm cho mình hay hơn mà làm cho mình dở hơn.
Trước hết, tôi nghe rằng khi anh em có sự nhóm-họp Hội-thánh, thì sanh ra sự phân-rẽ; tôi cũng hơi tin điều đó.
Vì chắc trong vòng anh em phải có bè-đảng, hầu cho được nhận biết trong anh em những kẻ nào thật là trung-thành.
Vậy, khi anh em nhóm nhau lại một chỗ, ấy chẳng còn phải là Tiệc-thánh của Chúa mà anh em ăn;
bởi vì lúc ngồi ăn, ai cũng nôn-nả mà ăn bữa riêng mình, đến nỗi người nọ chịu đói, còn kẻ kia thì quá-độ.
Anh em há chẳng có nhà để ăn uống sao? Hay là anh em khinh-bỉ Hội-thánh của Đức Chúa Trời, muốn làm cho những kẻ không có gì phải hổ-thẹn? Tôi nên nói chi với anh em? Có nên khen anh em không? Trong việc nầy tôi chẳng khen đâu.
Vả, tôi có nhận nơi Chúa điều tôi đã dạy cho anh em: Ấy là Đức Chúa Jêsus, trong đêm Ngài bị nộp, lấy bánh,
tạ ơn, rồi bẻ ra mà phán rằng: Nầy là thân-thể ta, vì các ngươi mà phó cho; hãy làm điều nầy để nhớ ta.
Cũng một thể ấy, sau khi ăn bữa tối rồi, Ngài lấy chén và phán rằng: Chén nầy là sự giao-ước mới trong huyết ta; hễ khi nào các ngươi uống, hãy làm điều nầy để nhớ ta.
Ấy vậy, mỗi lần anh em ăn bánh nầy, uống chén nầy, thì rao sự chết của Chúa cho tới lúc Ngài đến.
Bởi đó, ai ăn bánh hoặc uống chén của Chúa cách không xứng-đáng, thì sẽ mắc tội với thân và huyết của Chúa.
Vậy mỗi người phải tự xét lấy mình, và như thế mới ăn bánh uống chén ấy;
vì người nào không phân-biệt thân Chúa mà ăn bánh uống chén đó, tức là ăn uống sự xét-đoán cho mình.
Ấy vì cớ đó mà trong anh em có nhiều kẻ tật-nguyền, đau-ốm, và có lắm kẻ ngủ.
Nếu chúng ta biết xét-đoán lấy mình, thì khỏi bị xét-đoán.
Song khi chúng ta bị Chúa xét-đoán, thì bị Ngài sửa-phạt, hầu cho khỏi bị án làm một với người thế-gian.
Hỡi anh em, vậy thì lúc anh em hội lại để ăn chung với nhau, hãy chờ-đợi nhau.
Ví bằng có ai đói, hãy ăn tại nhà mình, hầu cho anh em không nhóm lại để mà chuốc lấy sự đoán-xét. Còn các việc khác, lúc tôi đến sẽ đoán-định.