Tôi nói thật trong Đấng Christ, tôi không nói dối, lương-tâm tôi làm chứng cho tôi bởi Đức Thánh-Linh:
Tôi buồn-bực lắm, lòng tôi hằng đau-đớn.
Bởi tôi ước-ao có thể chính mình bị dứt-bỏ, lìa khỏi Đấng Christ, vì anh em bà-con tôi theo phần xác,
tức là dân Y‑sơ-ra-ên, là dân được những sự làm con nuôi, sự vinh-hiển, lời giao-ước, luật-pháp, sự thờ-phượng và lời hứa;
là dân sanh-hạ bởi các tổ-phụ, và theo phần xác, bởi dân ấy sanh ra Đấng Christ, là Đấng trên hết mọi sự, tức là Đức Chúa Trời đáng ngợi-khen đời đời. A‑men.
Ấy chẳng phải lời Đức Chúa Trời là vô-ích. Vì những kẻ bởi Y‑sơ-ra-ên sanh-hạ, chẳng phải vì đó mà hết thảy đều là người Y‑sơ-ra-ên.
Cũng không phải vì là dòng-dõi của Áp-ra-ham thì hết thảy đều là con-cái người; nhưng có chép rằng: Ấy là bởi Y‑sác mà ngươi sẽ có một dòng-dõi gọi theo tên ngươi;
nghĩa là chẳng phải con-cái thuộc về xác-thịt là con-cái Đức Chúa Trời, nhưng con-cái thuộc về lời hứa thì được kể là dòng-dõi Áp-ra-ham vậy.
Vả, lời nầy thật là một lời hứa: Cũng kỳ nầy ta sẽ lại đến, Sa-ra sẽ có một con trai.
Nào những thế thôi, về phần Rê-bê-ca, khi bà ấy bởi tổ-phụ chúng ta là Y‑sác mà có thai đôi cũng vậy.
Vì, khi hai con chưa sanh ra, chưa làm điều chi lành hay dữ ---_hầu cho được giữ vững ý‑chỉ Đức Chúa Trời, là ý định sẵn bởi sự kén-chọn tự-do của Ngài, chẳng cứ việc làm, nhưng cứ Đấng kêu-gọi_---
thì có lời phán cho mẹ của hai con rằng: Đứa lớn sẽ làm tôi đứa nhỏ;
như có chép rằng: Ta yêu Gia-cốp và ghét Ê‑sau.
Vậy chúng ta sẽ nói làm sao? Có sự không công-bình trong Đức Chúa Trời sao? Chẳng hề như vậy!
Vì Ngài phán cùng Môi-se rằng: Ta sẽ làm ơn cho kẻ ta làm ơn, ta sẽ thương-xót kẻ ta thương-xót.
Vậy điều đó chẳng phải bởi người nào ao-ước hay người nào bôn-ba mà được, bèn là bởi Đức Chúa Trời thương-xót.
Trong Kinh-thánh cũng có phán cùng Pha-ra-ôn rằng: Nầy là cớ vì sao ta đã dấy ngươi lên, ấy là để tỏ quyền-phép ta ra trong ngươi, hầu cho danh ta được truyền ra khắp đất.
Như vậy, Ngài muốn thương-xót ai thì thương-xót, và muốn làm cứng lòng ai thì làm.
Vậy thì ngươi sẽ hỏi ta rằng: Sao Ngài còn quở-trách? Vì có ai chống lại ý‑muốn Ngài được chăng?…
Nhưng, hỡi người, ngươi là ai, mà dám cãi lại cùng Đức Chúa Trời? Có lẽ nào cái bình bằng đất-sét lại nói với kẻ nắn nên mình rằng: Sao ngươi đã làm nên ta như vậy?
Người thợ gốm há chẳng có quyền trên đất-sét, cùng trong một đống mà làm ra hạng bình để dùng việc sang-trọng, lại hạng khác để dùng việc hèn-hạ sao?
Nếu Đức Chúa Trời muốn tỏ ra cơn thạnh-nộ và làm cho biết quyền-phép Ngài, đã lấy lòng khoan-nhẫn lớn chịu những bình đáng giận sẵn cho sự hư-mất,
để cũng làm cho biết sự giàu-có của vinh-hiển Ngài bởi những bình đáng thương-xót mà Ngài đã định sẵn cho sự vinh-hiển, thì còn nói chi được ư?
Đó tôi nói về chúng ta, là kẻ Ngài đã gọi, chẳng những từ trong người Giu-đa, mà cũng từ trong dân ngoại nữa.
Như Ngài phán trong sách Ô‑sê rằng: Ta sẽ gọi kẻ chẳng phải dân ta là dân ta, Kẻ chẳng được yêu-dấu là yêu-dấu;
Lại xảy ra trong nơi Ngài phán cùng họ rằng: Các ngươi chẳng phải là dân ta đâu, Cũng tại nơi đó họ sẽ được xưng là con của Đức Chúa Trời hằng sống.
Còn Ê‑sai nói về dân Y‑sơ-ra-ên mà kêu lên rằng: Dầu số con-cái Y‑sơ-ra-ên như cát dưới biển, chỉ một phần sót lại sẽ được cứu mà thôi;
vì Chúa sẽ làm ứng-nghiệm lời Ngài cách trọn-vẹn và vội-vàng trên đất.
Lại như Ê‑sai đã nói tiên-tri rằng: Nếu Chúa vạn-quân chẳng để lại một cái mầm của dòng-giống chúng ta, Thì chúng ta đã trở nên như thành Sô-đôm và giống như thành Gô-mô-rơ vậy.
Vậy chúng ta sẽ nói làm sao? Những dân ngoại chẳng tìm sự công-bình, thì đã được sự công-bình, nhưng là sự công-bình đến bởi đức-tin;
còn như dân Y‑sơ-ra-ên tìm luật-pháp của sự công-bình, thì không đạt đến luật-pháp ấy.
Tại sao? Tại họ chẳng bởi đức-tin mà tìm, nhưng bởi việc làm. Họ đã vấp phải hòn đá ngăn-trở,
như có chép rằng: Nầy ta để tại Si-ôn một hòn đá ngăn-trở, tức là hòn đá lớn làm cho vấp-ngã; Hễ ai tin đến thì khỏi bị hổ-thẹn.