Vậy, hỡi người kia, ngươi là ai mặc lòng, hễ đoán-xét kẻ khác thì không thể chữa mình được; vì trong khi đoán-xét họ, ngươi cũng lên án cho chính mình ngươi nữa, bởi ngươi đoán-xét họ, mà cũng làm các việc như họ.
Vả, chúng ta biết rằng sự phán-xét của Đức Chúa Trời đối với kẻ làm những việc như thế, là hiệp với lẽ thật.
Hỡi người đoán-xét kẻ phạm những việc dường ấy mà mình cũng phạm kia, vậy ngươi tưởng rằng chính mình ngươi sẽ tránh khỏi sự phán-xét của Đức Chúa Trời sao?
Hay là ngươi khinh-dể sự dư-dật của lòng nhân-từ, nhịn-nhục, khoan-dung Ngài, mà không nhận-biết lòng nhân-từ của Đức Chúa Trời đem ngươi đến sự ăn-năn sao?
Bởi lòng ngươi cứng-cỏi, không ăn-năn, thì tự chất-chứa cho mình sự giận về ngày thạnh-nộ, khi sẽ hiện ra sự phán-xét công-bình của Đức Chúa Trời,
là Đấng sẽ trả lại cho mỗi người tùy theo công-việc họ làm:
Ai bền lòng làm lành, tìm sự vinh-hiển, sự tôn-trọng và sự chẳng hề chết, thì báo cho sự sống đời đời;
còn ai có lòng chống-trả, không vâng-phục lẽ thật, mà vâng-phục sự không công-bình, thì báo cho họ sự giận và cơn thạnh-nộ.
Sự hoạn-nạn khốn-khó giáng cho mọi người làm ác, trước cho người Giu-đa, sau cho người Gờ-réc;
nhưng vinh-hiển, tôn-trọng, cùng sự bình-an cho mọi người làm lành, trước cho người Giu-đa, sau cho người Gờ-réc.
Vì trước mặt Đức Chúa Trời, chẳng vị-nể ai đâu.
Phàm những kẻ không luật-pháp mà phạm tội, cũng sẽ không luật-pháp mà hư-mất; còn những kẻ có luật-pháp mà phạm tội, thì sẽ bị luật-pháp đoán-xét;
vì chẳng phải kẻ nghe đọc luật-pháp là người công-bình trước mặt Đức Chúa Trời, bèn là kẻ làm theo luật-pháp được xưng công-bình vậy.
Vả, dân ngoại vốn không có luật-pháp, khi họ tự-nhiên làm những việc luật-pháp dạy-biểu, thì những người ấy dầu không có luật-pháp, cũng tự nên luật-pháp cho mình.
Họ tỏ ra rằng việc mà luật-pháp dạy-biểu đã ghi trong lòng họ: Chính lương-tâm mình làm chứng cho luật-pháp, còn ý‑tưởng mình khi thì cáo-giác mình, khi thì binh-vực mình.
Ấy là điều sẽ hiện ra trong ngày Đức Chúa Trời bởi Đức Chúa Jêsus-Christ mà xét-đoán những việc kín-nhiệm của loài người, y theo Tin-lành tôi.
Còn ngươi, mang lấy danh người Giu-đa, yên-nghỉ trên luật-pháp, khoe mình về Đức Chúa Trời ngươi,
hiểu ý‑muốn Ngài và biết phân-biệt phải trái, vì ngươi đã được luật-pháp dạy;
khoe mình làm người dẫn đường cho kẻ mù, làm sự sáng cho kẻ ở nơi tối-tăm,
làm thầy kẻ ngu, làm người dạy kẻ tầm-thường, trong luật-pháp có mẫu-mực của sự thông-biết và của lẽ thật,
vậy ngươi dạy-dỗ kẻ khác mà không dạy-dỗ chính mình ngươi sao! Ngươi giảng rằng chớ nên ăn-cắp, mà ngươi ăn-cắp!
Ngươi nói rằng chớ nên phạm tội tà-dâm, mà ngươi phạm tội tà-dâm! Ngươi gớm-ghét hình-tượng mà cướp lấy đồ-vật của hình-tượng!
Ngươi khoe mình về luật-pháp mà bởi phạm luật-pháp làm nhục đến Đức Chúa Trời!
Vì bởi cớ các ngươi nên danh Đức Chúa Trời bị nói phạm trong vòng người ngoại, như lời đã chép.
Thật thế, nếu ngươi làm theo luật-pháp, thì phép cắt-bì có ích; còn nếu ngươi phạm luật-pháp, thì dầu chịu cắt-bì cũng như không.
Vậy nếu kẻ chưa chịu cắt-bì giữ các điều-răn của luật-pháp, thì sự chưa chịu cắt-bì đó há chẳng cầm như đã chịu sao?
Kẻ vốn không chịu cắt-bì, mà làm trọn luật-pháp, sẽ đoán-xét ngươi, là kẻ dẫu có chữ của luật-pháp và phép cắt-bì, lại phạm luật-pháp.
Vì người nào chỉ bề ngoài là người Giu-đa, thì không phải là người Giu-đa, còn phép cắt-bì làm về xác-thịt ở ngoài, thì không phải là phép cắt-bì;
nhưng bề trong là người Giu-đa mới là người Giu-đa, phép cắt-bì bởi trong lòng, làm theo cách thiêng-liêng, không theo chữ-nghĩa, mới là phép cắt-bì thật. Một người Giu-đa như vậy được khen-ngợi, chẳng phải bởi loài người, bèn là bởi Đức Chúa Trời.