Sau-lơ vốn ưng-thuận về sự Ê‑tiên bị giết. Trong lúc đó, Hội-thánh ở thành Giê-ru-sa-lem gặp cơn bắt-bớ dữ-tợn; trừ ra các sứ-đồ, còn hết thảy tín-đồ đều phải chạy tan-lạc trong các miền Giu-đê và xứ Sa-ma-ri.
Dầu vậy, có mấy người tin-kính chôn xác Ê‑tiên và than-khóc người quá-bội.
Nhưng Sau-lơ làm tàn-hại Hội-thánh: Sấn vào các nhà, dùng sức-mạnh bắt đàn-ông đàn-bà mà bỏ tù.
Vậy, những kẻ đã bị tan-lạc đi từ nơi nầy đến nơi khác, truyền giảng đạo Tin-lành.
Phi-líp cũng vậy, xuống trong thành Sa-ma-ri mà giảng về Đấng Christ tại đó.
Đoàn dân nghe người giảng và thấy các phép lạ người làm, thì đồng lòng lắng tai nghe người nói;
vì có những tà-ma kêu lớn tiếng lên mà ra khỏi nhiều kẻ bị ám, cùng kẻ bại và què được chữa lành, cũng nhiều.
Tại cớ đó, trong thành được vui-mừng khôn xiết.
Bấy giờ trong thành đó có một người tên là Si-môn, làm nghề phù-phép, tự khoe mình là một người danh tiếng, khiến cho dân Sa-ma-ri rất lấy làm lạ-lùng.
Hết thảy từ trẻ đến già đều nghe theo người, mà nói rằng: Chính người là quyền-phép của Đức Chúa Trời, tức là quyền-phép lớn như thường gọi vậy.
Nhân đó chúng nghe theo người, vì đã lâu nay người lấy phù-phép giục họ thảy đều phải khen lạ.
Nhưng khi chúng đã tin Phi-líp, là người rao-giảng Tin-lành của nước Đức Chúa Trời và danh Đức Chúa Jêsus-Christ cho mình, thì cả đàn-ông đàn-bà đều chịu phép báp-têm.
Chính Si-môn cũng tin, và khi đã chịu phép báp-têm, thì ở luôn với Phi-líp; người thấy những dấu lạ phép kỳ đã làm ra, thì lấy làm lạ lắm.
Các sứ-đồ vẫn ở tại thành Giê-ru-sa-lem, nghe tin xứ Sa-ma-ri đã nhận lấy đạo Đức Chúa Trời, bèn sai Phi-e-rơ và Giăng đến đó.
Hai người tới nơi, cầu-nguyện cho các môn-đồ mới, để cho được nhận lấy Đức Thánh-Linh.
Vì Đức Thánh-Linh chưa giáng xuống trên một ai trong bọn đó; họ chỉ nhân danh Đức Chúa Jêsus mà chịu phép báp-têm thôi.
Phi-e-rơ và Giăng bèn đặt tay trên các môn-đồ, thì đều được nhận lấy Đức Thánh-Linh.
Si-môn thấy bởi các sứ-đồ đặt tay lên thì có ban Đức Thánh-Linh xuống, bèn lấy bạc dâng cho, mà nói rằng:
Cũng hãy cho tôi quyền-phép ấy, để tôi đặt tay trên ai thì nấy được nhận lấy Đức Thánh-Linh.
Nhưng Phi-e-rơ trả lời rằng: Tiền-bạc ngươi hãy hư-mất với ngươi, vì ngươi tưởng lấy tiền-bạc mua được sự ban cho của Đức Chúa Trời!
Ngươi chẳng có phần hoặc số trong việc nầy; vì lòng ngươi chẳng ngay thẳng trước mặt Đức Chúa Trời.
Vậy, hãy ăn-năn điều ác mình, và cầu-nguyện Chúa, hầu cho ý‑tưởng của lòng ngươi đó họa-may được tha cho.
Vì ta thấy ngươi đương ở trong mật đắng và trong xiềng tội-ác.
Si-môn trả lời rằng: Xin chính mình các ông hãy cầu-nguyện Chúa cho tôi, hầu cho tôi chẳng mắc phải điều ông nói đó.
Sau khi Phi-e-rơ và Giăng đã làm chứng và giảng đạo Chúa như thế, thì trở về thành Giê-ru-sa-lem, vừa đi vừa giảng Tin-lành trong nhiều làng của người Sa-ma-ri.
Bấy giờ, có một thiên-sứ của Chúa phán cùng Phi-líp rằng: Hãy chờ dậy đi qua phía nam, trên con đường từ thành Giê-ru-sa-lem xuống thành Ga-xa. Đường ấy vắng-vẻ.
Người chờ dậy và đi. Kìa, có một hoạn-quan Ê‑thi-ô-bi, làm quan hầu của Can-đác, nữ-vương nước Ê‑thi-ô-bi, coi-sóc hết cả kho-tàng bà, đã đến thành Giê-ru-sa-lem để thờ-phượng,
khi trở về, ngồi trên xe mà đọc sách tiên-tri Ê‑sai.
Đức Thánh-Linh phán cùng Phi-líp rằng: Hãy lại gần và theo kịp xe đó.
Phi-líp chạy đến, nghe người Ê‑thi-ô-bi đọc sách tiên-tri Ê‑sai, thì nói rằng: Ông hiểu lời mình đọc đó chăng?
Hoạn-quan trả lời rằng: Nếu chẳng ai dạy cho tôi, thể nào tôi hiểu được? Người bèn mời Phi-líp lên xe ngồi kề bên.
Vả, chỗ người đọc trong Kinh-thánh là đoạn nầy: Người đã bị kéo đi như con chiên đến hàng làm thịt, Lại như chiên con câm trước mặt kẻ hớt lông, Người chẳng mở miệng.
Trong khi Người hèn-hạ thì sự đoán-xét Người đã bị cất đi. Còn ai sẽ kể đời của Người? Vì sự sống Người đã bị rút khỏi đất rồi.
Hoạn-quan cất tiếng nói cùng Phi-líp rằng: Tôi xin hỏi ông, đấng tiên-tri đã nói điều đó về ai? Có phải nói về chính mình người chăng, hay là về người nào khác?
Phi-líp bèn mở miệng, bắt đầu từ chỗ Kinh-thánh đó mà rao-giảng Đức Chúa Jêsus cho người.
Hai người đương đi dọc đường, gặp chỗ có nước, hoạn quan nói rằng: Nầy, nước đây, có sự gì ngăn-cấm tôi chịu phép báp-têm chăng?