Trong lúc đó, bởi số môn-đồ càng thêm lên, nên người Hê-lê-nít phàn-nàn nghịch cùng người Hê-bơ-rơ, vì những người góa-bụa của họ đã bị bỏ-bê trong sự cấp phát hằng ngày.
Mười hai sứ-đồ bèn gọi hết thảy môn-đồ nhóm lại, mà nói rằng: Bỏ sự dạy đạo Đức Chúa Trời mà giúp việc bàn-tiệc thật chẳng xứng-hợp.
Vậy anh em hãy chọn trong bọn mình bảy người có danh tốt, đầy dẫy Đức Thánh-Linh và trí-khôn, rồi chúng ta sẽ giao việc nầy cho.
Còn chúng ta sẽ cứ chuyên lo về sự cầu-nguyện và chức-vụ giảng đạo.
Cả hội đều lấy lời đó làm đẹp lòng, bèn cử Ê‑tiên, là người đầy đức-tin và Đức Thánh-Linh, Phi-líp, Bô-cô-rơ, Ni-ca-no, Ti-môn, Ba-mê-na và Ni-cô-la, là người An-ti-ốt mới theo đạo Giu-đa;
và trình bảy người đó cho các sứ-đồ; các sứ-đồ cầu-nguyện rồi thì đặt tay lên.
Đạo Đức Chúa Trời càng ngày càng tràn ra, số môn đồ tại thành Giê-ru-sa-lem thêm lên nhiều lắm. Cũng có rất nhiều thầy tế-lễ vâng-theo đạo nữa.
Ê‑tiên được đầy ơn và quyền, làm dấu kỳ phép lạ rất lớn trong dân.
Nhưng có mấy hội-viên của nhà hội gọi là nhà hội của bọn được tự-do, với những người quê ở Sy-ren, người quê ở A‑léc-xan-đơ, cùng người Giu-đa ở xứ Si-li-si và xứ A‑si, nổi lên mà cãi-lẫy cùng Ê‑tiên.
Song chúng không chống lại nổi với trí-khôn người cùng với Đức Thánh-Linh, là Đấng người nhờ mà nói,
bèn xui-xiểm mấy người đặng nói rằng: Chúng ta đã nghe người nói ra những lời phạm đến Môi-se và Đức Chúa Trời.
Chúng xúi dân-sự, các trưởng lão và các thầy thông-giáo, rồi xông vào người, dùng sức-mạnh bắt và điệu đến trước tòa công-luận.
Chúng đặt ra những kẻ chứng dối, nói rằng: Người nầy hằng nói những lời phạm đến nơi thánh và luật-pháp.
Vì chưng chúng ta đã nghe người nói rằng Jêsus ở Na-xa-rét nầy sẽ phá nơi đây và đổi tục-lệ mà Môi-se đã truyền lại cho chúng ta.
Bấy giờ, phàm những người ngồi tại tòa công-luận đều ngó chăm Ê‑tiên, thấy mặt người như mặt thiên-sứ vậy.