Phê-tu đã đến tỉnh mình được ba ngày rồi, thì ở thành Sê-sa-rê đi lên thành Giê-ru-sa-lem.
Tại đó, có các thầy tế-lễ cả và các người sang-trọng trong dân Giu-đa đội đơn kiện Phao-lô trước mặt người;
vì có ý nghịch, thì cố nài-xin quan làm ơn đòi Phao-lô trở về thành Giê-ru-sa-lem: Họ đặt âm-mưu đặng giết người dọc đường.
Nhưng Phê-tu trả lời rằng Phao-lô bị giam tại thành Sê-sa-rê, và chính mình người sẽ kíp trở về thành đó.
Lại nói rằng những người tôn-trưởng trong các ngươi hãy xuống với ta, nếu người ấy có phạm tội gì thì hãy cứ kiện.
Phê-tu ở cùng họ vừa tám hay là mười ngày mà thôi, đoạn trở xuống thành Sê-sa-rê; sáng ngày sau, người ngồi nơi tòa án và truyền dẫn Phao-lô đến.
Phao-lô mới đến, thì có các người Giu-đa ở thành Giê-ru-sa-lem xuống vây-bọc người, lấy nhiều cớ nặng mà thưa, nhưng chẳng tìm được chứng.
Còn Phao-lô nói đặng binh-vực mình, rằng: Tôi chẳng từng làm điều dữ chi, hoặc nghịch cùng luật-pháp người Giu-đa, hoặc nghịch cùng đền-thờ, hay là nghịch cùng Sê-sa.
Nhưng Phê-tu muốn cho đẹp lòng dân Giu-đa, thì trả lời rằng: Ngươi có muốn lên thành Giê-ru-sa-lem chịu xử tại đó về những việc nầy trước mặt ta chăng?
Phao-lô bèn thưa rằng: Tôi ứng-hầu trước mặt tòa án Sê-sa, ấy là nơi tôi phải chịu xử; tôi chẳng có lỗi chi với người Giu-đa, như chính mình quan biết rõ-ràng.
Ví bằng tôi có tội hay là phạm điều gì đáng chết, thì tôi chẳng từ-chối chết đâu; trái lại, nếu trong đơn-từ họ kiện tôi không có cớ gì hết, thì chẳng ai được nộp tôi cho họ. Tôi kêu-nài sự đó đến Sê-sa.
Kế đó, Phê-tu bàn-tán với công-hội mình, bèn trả lời rằng: Ngươi đã kêu-nài Sê-sa, chắc sẽ đến nơi Sê-sa.
Cách đó mấy ngày, vua Ạc-ríp-ba với Bê-rê-nít đến thành Sê-sa-rê đặng chào Phê-tu.
Vì hai người ở lại đó mấy ngày, nên Phê-tu đem vụ Phao-lô trình với vua, rằng: Đây có một tên tù mà Phê-lít đã để lại.
Lúc tôi ở thành Giê-ru-sa-lem, các thầy tế-lễ cả và các trưởng-lão dân Giu-đa đến kiện người và xin tôi làm án người đi.
Tôi đáp lại rằng người Rô-ma chẳng có lệ giải-nộp một người nào mà bên bị-cáo chưa đối-nại với bên tiên-cáo, và người đó chưa có cách-thế để chống-cãi lời kiện-cáo mình.
Họ bèn đến đây, thì vừa ngày sau, tôi ra ngồi nơi tòa-án, không trễ-nải mà truyền dẫn người ấy đến.
Các người tiên-cáo đều đã có mặt, song không kiện nó về một tội gì như tôi đã dè-chừng.
Chỉ cáo nó về đạo riêng của họ, và một tên Jêsus đã chết kia, mà Phao-lô quyết rằng còn sống.
Trong sự cãi-lẫy đó, tôi không biết theo bên nào, nên hỏi Phao-lô muốn đi đến thành Giê-ru-sa-lem, để chịu xử mọi điều ấy tại nơi đó chăng.
Nhưng nó đã kêu-nài để việc kiện mình lại cho hoàng-đế phân-xử. Vậy, tôi đã truyền giam nó trong ngục đợi tới khi tôi giải cho Sê-sa.
Ạc-ríp-ba bèn nói với Phê-tu rằng: Ta cũng muốn nghe người ấy. Phê-tu tâu rằng: Đến mai vua sẽ nghe.
Vậy, qua bữa sau, vua Ạc-ríp-ba với Bê-rê-nít đến cách long-trọng, vào phòng xử kiện với quan quản-cơ và các người tôn-trưởng trong thành. Phê-tu bèn truyền lịnh điệu Phao-lô đến.
Đoạn, Phê-tu rằng: Tâu vua Ạc-ríp-ba và hết thảy các ông có mặt tại đây, các ông đều thấy người nầy, vì cớ nó, nên thay-thảy dân-chúng Giu-đa đến nài-xin ơn tôi, tại thành Giê-ru-sa-lem và tại đây cũng vậy, mà kêu lên rằng chẳng khá để cho nó sống nữa.
Phần tôi, đã xét nó chẳng có làm điều gì đáng tội chết; và vì chính nó cũng đã kêu-nài việc đó đến Sê-sa, nên tôi định giải-nộp cho Sê-sa.
Nhưng vì tôi không có điều chi quả-quyết để làm sớ tâu hoàng-đế về việc nó, nên đòi nó đến trước mặt các ông, nhứt là trước mặt vua, là Ạc-ríp-ba, đặng khi tra-hỏi rồi, tôi có điều để viết sớ.
Vả, tôi nghĩ rằng giải một tên phạm mà chẳng nói rõ điều người ta kiện nó, thì là trái lẽ lắm.