Phao-lô tới thành Đẹt-bơ và thành Lít-trơ. Nơi đó, có một môn-đồ tên là Ti-mô-thê, con của một người đàn-bà Giu-đa đã tin, còn cha thì người Gờ-réc.
Anh em ở thành Lít-trơ và thành Y‑cô-ni đều làm chứng tốt về người.
Phao-lô muốn đem người theo; bởi cớ những người Giu-đa ở trong các nơi đó, nên Phao-lô lấy người và làm phép cắt-bì cho, vì hết thảy đều biết cha Ti-mô-thê là người Gờ-réc.
Hễ ghé qua thành nào, hai người cũng dặn-biểu phải giữ mấy lề-luật mà sứ-đồ và trưởng-lão tại thành Giê-ru-sa-lem lập ra.
Ấy vậy, các Hội-thánh được vững-vàng trong đức-tin, và số người càng ngày càng thêm lên.
Đoạn, trải qua xứ Phi-ri-gi và đất Ga-la-ti, vì Đức Thánh-Linh đã cấm truyền đạo trong cõi A‑si.
Tới gần xứ My-si rồi, hai người sắm-sửa vào xứ Bi-thi-ni; nhưng Thánh-Linh của Đức Chúa Jêsus không cho phép,
bèn kíp qua khỏi xứ My-si, và xuống thành Trô-ách.
Đương ban đêm, Phao-lô thấy sự hiện-thấy; có một người Ma-xê-đoan đứng trước mặt mình, nài-xin rằng: Hãy qua xứ Ma-xê-đoan, mà cứu-giúp chúng tôi.
Phao-lô vừa thấy sự hiện-thấy đó rồi, chúng ta liền tìm cách qua xứ Ma-xê-đoan, vì đã định rằng Đức Chúa Trời gọi chúng ta rao-truyền Tin-lành ở đó.
Vậy, chúng ta từ thành Trô-ách đi thuyền thẳng đến đảo Sa-mô-tra-xơ; bữa sau, đến thành Nê-a-bô-li;
từ nơi đó, chúng ta tới thành Phi-líp, là thành thứ nhứt của tỉnh Ma-xê-đoan, và là thuộc-địa nước Rô-ma. Chúng ta ở tạm đó vài ngày.
Đến ngày Sa-bát, chúng ta ra ngoài cửa thành, đến gần bên sông, là nơi chúng ta tưởng rằng người ta nhóm lại đặng cầu-nguyện; chúng ta ngồi xong, giảng cho những đàn-bà đã nhóm lại.
Có một người trong bọn đó nghe chúng ta, tên là Ly-đi, quê ở thành Thi-a-ti-rơ, làm nghề buôn hàng sắc tía, vẫn kính-sợ Đức Chúa Trời. Chúa mở lòng cho người, đặng chăm-chỉ nghe lời Phao-lô nói.
Khi người đã chịu phép báp-têm với người nhà mình rồi, thì xin chúng ta rằng: Nếu các ông đã đoán tôi là trung-thành với Chúa, thì hãy vào nhà tôi, mà ở lại đó; rồi người ép mời vào.
Một ngày kia, chúng ta đi cầu-nguyện, gặp một đứa đầy-tớ gái bị quỉ Phi-tôn ám vào, hay bói-khoa, làm lợi lớn cho chủ nó.
Nó theo Phao-lô và chúng ta, mà kêu-la rằng: Những người đó là đầy-tớ của Đức Chúa Trời Rất Cao, rao-truyền cho các ngươi đạo cứu-rỗi.
Trong nhiều ngày nó cứ làm vậy, nhưng Phao-lô lấy làm cực lòng, xây lại nói cùng quỉ rằng: Ta nhân danh Đức Chúa Jêsus-Christ mà truyền mầy ra khỏi người đàn-bà nầy. Chính giờ đó, quỉ liền ra khỏi.
Song le các chủ nàng thấy mình chẳng còn trông được lợi-lộc nữa, bèn bắt Phao-lô và Si-la, kéo đến nơi công-sở, trước mặt các quan,
rồi điệu đến các thượng-quan, mà thưa rằng: Những người nầy làm rối-loạn thành ta; ấy là người Giu-đa,
dạy-dỗ các thói-tục mà chúng ta chẳng nên nhận lấy, hoặc vâng theo, vì chúng ta là người Rô-ma.
Đoàn dân cũng nổi lên nghịch cùng hai người, và khi các thượng-quan khiến xé áo hai người ra rồi, bèn truyền đánh đòn.
Sau khi người ta đánh nhiều đòn rồi, thì bỏ vào ngục, dặn người đề-lao phải canh-giờ cho nghiêm-nhặt.
Được lịnh đó, đề-lao bỏ hai người vào ngục tối và tra chân vào cùm.
Lối nửa đêm, Phao-lô và Si-la đương cầu-nguyện, hát ngợi-khen Đức Chúa Trời; và những tù-phạm đều nghe.
Thình-lình, có cơn động đất rất lớn, đến nỗi nền ngục rúng-động; cùng một lúc, các cửa mở ra, xiềng tù-phạm thảy đều tháo cả.
Người đề-lao giựt mình thức dậy, thấy các cửa ngục đều mở, tưởng tù đã trốn hết, bèn rút gươm, toan giết mình.
Nhưng Phao-lô kêu người lớn tiếng rằng: Chớ làm hại mình: Chúng ta đều còn cả đây.
Người đề-lao bèn kêu lấy đèn, chạy lại, run-sợ lắm, gieo mình nơi chân Phao-lô và Si-la.
Đoạn, đưa hai người ra ngoài, mà hỏi rằng: Các chúa ơi, tôi phải làm chi cho được cứu-rỗi?
Hai người trả lời rằng: Hãy tin Đức Chúa Jêsus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu-rỗi.
Hai người truyền đạo Đức Chúa Trời cho người, và cho những kẻ ở nhà người nữa.
Trong ban đêm, chính giờ đó, người đề-lao đem hai người ra rửa các thương-tích cho; rồi tức thì người và mọi kẻ thuộc về mình đều chịu phép báp-têm.
Đoạn, người đề-lao mời hai người lên nhà mình, đặt bàn, và người với cả nhà mình đều mừng-rỡ vì đã tin Đức Chúa Trời.
Đến sáng, thượng-quan sai lính nói cùng người đề-lao rằng: Hãy thả các người ấy đi.
Người trình lời đó cùng Phao-lô rằng: Các thượng-quan đã khiến truyền cho tôi thả các ông; vậy, hãy ra, và xin đi cho bình-yên.
Nhưng Phao-lô nói cùng lính rằng: Chúng ta vốn là quốc-dân Rô-ma, khi chưa định tội, họ đã đánh đòn chúng ta giữa thiên-hạ, rồi bỏ vào ngục; nay họ lại thả lén chúng ta ư! Điều đó không được. Chính các quan phải tới đây mà thả chúng ta mới phải!
Các thượng-quan nghe lính trình lại bấy nhiêu lời, biết hai người đó là người Rô-ma, thì sợ-hãi.
Họ bèn đến nói với hai người, thả đi, và xin lìa khỏi thành.
Khi ra ngục rồi, hai sứ-đồ vào nhà Ly-đi, thăm và khuyên-bảo anh em, rồi đi.