Khốn thay cho thành đổ máu! Nó đầy-dẫy những sự dối-trá và cường-bạo, cướp-bóc không thôi.
Người ta nghe tăm roi, tiếng ầm của bánh xe; ngựa thì phóng-đại, xe thì chạy mau.
Những lính-kỵ sấn tới; gươm sáng lòe, giáo nhấp-nháng. Có đoàn đông kẻ bị giết, có từng đống thây lớn, xác chết nhiều vô-số! Người ta vấp-ngã trên những thây! …
Đó là vì cớ rất nhiều sự dâm-đãng của con đĩ tốt-đẹp khéo làm tà thuật ấy; nó bán các nước bởi sự dâm-đãng, và bán các họ-hàng bởi sự tà thuật.
Đức Giê-hô-va vạn-quân phán: Nầy, ta nghịch cùng ngươi; ta lột áo-xống ngươi, phô-bày sự trần-truồng ngươi ra cho các dân-tộc, và tỏ sự xấu-hổ ngươi ra cho các nước.
Ta sẽ ném sự ô‑uế gớm-ghiếc của ngươi trên ngươi, làm cho ngươi nên khinh-hèn, làm trò cho mọi người xem.
Xảy ra có ai thấy ngươi thì sẽ lánh xa và nói rằng: Ni-ni-ve đã hoang-vu! Ai sẽ có lòng thương-xót người? Ta bởi đâu tìm cho ngươi những kẻ yên-ủi?
Ngươi muốn hơn Nô-A-môn ở giữa các sông, nước bọc chung-quanh, lấy biển làm đồn-lũy, lấy biển làm vách-thành hay sao?
Ê‑thi-ô-bi và Ê‑díp-tô là sức-mạnh vô-cùng của nó. Phút và Li-by là kẻ cứu-giúp ngươi.
Dầu vậy, chính nó cũng đã bị đày khỏi đất mình; bị bắt đi làm phu-tù; con-cái nó cũng đã bị nghiền nát nơi ngã ba các đường-phố. Người ta đã ném thăm trên các kẻ cả nó, và các quan-trưởng nó đều bị mang xiềng.
Ngươi cũng vậy, ngươi sẽ mê-man vì say, sẽ được ẩn-náu, và tìm nơi vững-bền vì cớ kẻ thù.
Hết thảy những đồn-lũy ngươi như cây vả có trái chín đầu mùa, hễ lung-lay thì rụng xuống trong miệng của kẻ muốn ăn nó.
Nầy, dân-sự ngươi là đàn-bà ở giữa ngươi. Các cửa thành của đất ngươi sẽ mở rộng cho quân thù ngươi; lửa đã thiêu-nuốt những then ngươi!
Ngươi khá múc nước để phòng cơn vây-hãm, làm vững-chắc đồn-lũy ngươi. Khá đạp bùn, nhồi đất sét, và xây lại lò gạch!
Tại đó lửa sẽ thiêu ngươi, gươm sẽ diệt ngươi, nuốt ngươi như cào-cào vậy, ngươi khá nhóm lại đông như cào-cào, nhiều như châu-chấu!
Ngươi đã thêm kẻ buôn-bán ngươi nhiều ra như sao trên trời; cào-cào đã cắn-phá hết rồi trốn đi.
Các quan-trưởng ngươi như cào-cào, các quan-tướng ngươi như bầy châu-chấu đậu trên hàng rào trong khi trời lạnh, đến chừng mặt trời mọc, nó đi mất, người ta không biết nó ở đâu.
Hỡi vua A‑si-ri, những kẻ chăn của ngươi ngủ rồi! Những kẻ sang-trọng của ngươi đều yên-nghỉ; dân-sự ngươi tan-lạc nơi các núi, không ai nhóm-họp chúng nó lại.
Vết thương ngươi không thuốc chữa, dấu-vít ngươi rất hiểm-nghèo; phàm kẻ nghe nói về ngươi đều vỗ tay trên ngươi; vì ai là kẻ chẳng từng chịu luôn sự hung-ác của ngươi!