Khi một người nào da trên mình nổi sưng, mụt lở, hoặc một đốm trắng, dường sẽ trở thành trên da mình một vít phung, thì người ta phải dẫn người đó đến thầy tế-lễ A‑rôn, hay là đến một trong các con trai người là những thầy tế-lễ.
Thầy tế-lễ sẽ khám vít ở trên da thân người; nếu lông vít đó đã trở thành trắng, và nếu vít lõm xuống sâu hơn da thân mình, ấy là một vít phung: thầy tế-lễ khám rồi sẽ định người nầy là ô‑uế.
Còn nếu có một đốm trắng trên da thân người, đốm không lõm xuống sâu hơn da, và nếu lông không trở thành trắng, thì thầy tế-lễ phải giam người đó trong bảy ngày.
Qua ngày thứ bảy, thầy tế-lễ sẽ khám người, nếu vít đó ngừng lại, không ăn lan trên da, thì phải giam người một lần thứ nhì bảy ngày nữa.
Qua ngày thứ bảy, thầy tế-lễ sẽ khám người lại; nếu vít đó đã tái, không ăn lan trên da, thì thầy tế-lễ sẽ định người đó là tinh-sạch; ấy là mụt lở mà thôi. Người đó phải giặt áo-xống mình, thì sẽ được tinh-sạch
Nhưng nếu sau khi người đã đến trước mặt thầy tế-lễ để được định là tinh-sạch, mụt lở còn phát lại trên da, thì người phải đến thầy tế-lễ một lần thứ nhì.
Thầy tế-lễ sẽ khám cho, nếu mụt lở đã ăn lan trên da thì phải định người là ô‑uế; ấy là bịnh phung vậy.
Khi có một vít phung trên người nào, thì phải dẫn người đó đi tỏ mình cùng thầy tế-lễ.
Thầy tế-lễ khám cho; nếu có nổi sưng sắc trắng trên da làm cho lông trở thành trắng, và có một lằn thịt chín đỏ nơi chỗ sưng đó,
ấy là bịnh phung thâm-niên trong da của thân người, thầy tế-lễ sẽ định người là ô‑uế, không nên giam họ, vì đã bị ô‑uế rồi.
Còn nếu phung lở trên da, bao phủ hết da của người có vít đó, từ đầu chí chân, khắp nơi nào thầy tế-lễ dòm thấy được,
thì thầy tế-lễ phải khám cho; nếu phung bao phủ cùng hết thịt, thì sẽ định người có vít là tinh-sạch; người đã hóa trắng cùng mình, nên được tinh-sạch vậy.
Nhưng ngày nào phát ra thịt chín đỏ, thì người bị ô‑uế.
Khi thầy tế-lễ thấy thịt chín đỏ thì phải định người là ô‑uế; thịt chín đỏ là ô‑uế; ấy là bịnh phung vậy.
Nhưng nếu thịt chín đỏ thay đi, hóa ra trắng, thì người phải đi tỏ mình cùng thầy tế-lễ;
thầy tế-lễ khám cho, và nếu vít đã trở thành trắng, thì phải định người có vít là tinh-sạch, vì đã được tinh-sạch rồi.
Khi một người nào trên da thân mình có mụt chốc đã chữa lành,
và tại chỗ mụt chốc có nổi sưng sắc trắng hay là một đốm trắng-hồng, thì người đó phải đi tỏ mình cùng thầy tế-lễ;
thầy tế-lễ khám cho; nếu cái đốm lõm sâu hơn da, và nếu lông trở thành trắng, thì thầy tế-lễ phải định người là ô‑uế; ấy là một vít phung đã lở trong mụt chốc vậy.
Còn nếu thầy tế-lễ khám, không thấy lông trắng trong chỗ đốm, không lõm sâu hơn da, và thấy đã trở thành tái, thì hãy giam người đó trong bảy ngày.
Nếu đốm ăn lan trên da thì thầy tế-lễ phải định người là ô‑uế; ấy là một vít phung vậy.
Còn nếu vít cầm-cự một chỗ, không ăn lan ra, ấy là thẹo của mụt chốc; thầy tế-lễ phải định người là tinh-sạch.
Khi người nào bị phỏng lửa trên da, và dấu phỏng là một đốm trắng-hồng hay là trắng,
thì thầy tế-lễ khám cho; nếu trong đốm lông trở thành trắng, và nếu đốm lõm sâu hơn da, ấy là bịnh phung lở trong mụt phỏng vậy. Thầy tế-lễ phải định người nầy là ô‑uế; ấy là một vít phung.
Còn nếu thầy tế-lễ khám, không thấy lông trắng trong đốm, không lõm sâu hơn da, và thấy đã tái rồi, thì hãy giam người nầy trong bảy ngày.
Qua ngày thứ bảy thầy tế-lễ khám người, nếu đốm ăn lan trên da, thì phải định người là ô‑uế; ấy là vít phung.
Còn nếu đốm cầm-cự một chỗ, không ăn lan trên da và tái đi, ấy là sưng phỏng. Thầy tế-lễ phải định người là tinh-sạch, vì là thẹo phỏng lửa.
Khi nào một người nam hay nữ có vít trên đầu, hoặc nơi râu,
thì thầy tế-lễ khám vít đó. Nếu vít lõm sâu hơn da, có lông nhỏ vàng-vàng, thì thầy tế-lễ phải định người ra ô‑uế; ấy là tật đòng-đanh, tức là bịnh phung của đầu hay là của râu.
Còn nếu khi thầy tế-lễ khám vít đòng-đanh, thấy vít không lõm sâu hơn da, và không thấy có lông đen, thì phải giam người có vít đòng-đanh trong bảy ngày.
Qua ngày thứ bảy thầy tế-lễ khám vít; nếu đòng-đanh không ăn lan ra, không có lông vàng-vàng, và không lõm sâu hơn da,
thì người đó phải cạo gọt, nhưng không nên cạo gọt chỗ vít đòng-đanh, rồi thầy tế-lễ sẽ giam người một lần thứ nhì bảy ngày nữa.
Đoạn ngày thứ bảy, thầy tế-lễ khám cho; nếu đòng-đanh không ăn lan trên da, không lõm sâu hơn da, thì thầy tế-lễ phải định người là tinh-sạch; kẻ bịnh phải giặt áo-xống mình, thì sẽ được tinh-sạch.
Nhưng nếu sau khi người đã được định là tinh-sạch, đòng-đanh lại còn ăn lan trên da, thì thầy tế-lễ phải khám cho.
Nếu đòng-đanh đã ăn lan trên da rồi, thầy tế-lễ không cần tìm thấy lông vàng-vàng, người đã bị ô‑uế.
Nhưng nếu đòng-đanh xem bộ ngừng lại, và đã lố mọc lông đen, đòng-đanh đã lành: người đã được tinh-sạch, và thầy tế-lễ phải định người là tinh-sạch.
Khi nào người nam hay nữ trên da thân mình có những đốm trắng,
thầy tế-lễ sẽ khám cho. Nếu trên da thân người có những đốm trắng-xanh, ấy là một đốm trắng lở trên da mà thôi: người vẫn tinh-sạch.
Khi một người nào đầu rụng tóc, ấy là một người sói đầu: người vẫn tinh-sạch.
Nếu đầu người rụng tóc về phía mặt, ấy là một người sói trán: người vẫn tinh-sạch.
Còn nếu trong chỗ sói phía trước hay là phía sau có một vít trắng-hồng, ấy là bịnh phung lở ra ở chỗ sói phía trước hay là phía sau.
Thầy tế-lễ phải khám cho; nếu nơi sưng của vít trong chỗ sói phía trước hay là phía sau có màu trắng-hồng, giống như bịnh phung tại da của thân người,
thì người nầy bị phung, thầy tế-lễ sẽ định người là ô‑uế; vít người ở nơi đầu.
Vả, người đã bị vít phung rồi phải xé quần-áo, đầu trần, che râu lại và la rằng: Ô‑uế! Ô‑uế!
Trọn lúc nào người có vít, thì sẽ bị ô‑uế, phải ở một mình ngoài trại-quân.
Khi nào lên mốc trên quần-áo như vít phung, bất luận trên quần-áo bằng lông chiên hay quần-áo bằng vải gai,
trên canh hay trên chỉ bằng gai, hoặc bằng lông chiên, trên da hay là trên món nào bằng da;
nếu vít đó màu xanh-xanh hay đỏ-đỏ, trên quần-áo hoặc trên da, trên canh hoặc trên chỉ hay là trên món nào bằng da, thì phải coi như bịnh phung, đem đến tỏ cho thầy tế-lễ.
Thầy tế-lễ sẽ khám cho, và giam món có vít ấy trong bảy ngày.
Qua ngày thứ bảy, thầy tế-lễ khám vít lại; nếu vít ăn lan trên quần-áo, trên canh hay chỉ, trên da hay trên món chi bằng da, thì phải coi như bịnh phung ăn ruồng; món đó bị ô‑uế.
Vậy, người phải đốt quần-áo, canh hay chỉ bằng lông chiên hoặc bằng gai, hoặc các món chi làm bằng da, ở trên nó mà đã bị vít, vì là một bịnh phung ăn ruồng: phải thiêu đi.
Còn nếu thầy tế-lễ khám, chẳng thấy vít đó ăn lan trên quần-áo, trên canh hay trên chỉ, hoặc các món chi làm bằng da,
thì người hãy biểu họ đem giặt món có vít đó đi, rồi giam nó một lần thứ nhì trong bảy ngày nữa.
Khi giặt rồi, thầy tế-lễ sẽ khám lại, nếu vít đó không phai màu và cũng chẳng ăn lan ra, thì món đó là ô‑uế: ngươi hãy đem thiêu đi, vì là một thứ vít mốc ăn vào bề trái hay là bề mặt.
Còn nếu sau khi giặt rồi, thầy tế-lễ thấy vít đã tái, thì phải gỡ nó khỏi quần-áo, da, canh hay chỉ đi.
Nếu vít mốc còn ló lên lại trên quần-áo, trên canh hay chỉ, hoặc trên món chi bằng da, thì phải coi như một vít phung, và thiêu món có vít đó đi.
Nhưng quần-áo, canh hay chỉ, hoặc món nào bằng da mà ngươi đã giặt, và vít đã lặn rồi, thì hãy đem giặt một lần thứ nhì nữa, đoạn sẽ được tinh-sạch.
Đó là luật-lệ về vít lên mốc như phung trên quần-áo bằng lông chiên hay bằng vải gai, trên canh hay chỉ, hoặc trên món chi bằng da, chiếu theo luật-lệ đó mà phải định là tinh-sạch hay là ô‑uế.