Khi Y‑sơ-ra-ên còn thơ-ấu, ta yêu-dấu nó; ta gọi con trai ta ra khỏi Ê‑díp-tô.
Các tiên-tri càng gọi nó chừng nào, nó càng trốn-tránh chừng nấy. Chúng nó đã dâng của-lễ cho các tượng Ba-anh, và đốt hương cho tượng chạm.
Dầu vậy, ta đã dạy Ép-ra-im bước đi, lấy cánh tay mà nâng-đỡ nó. Song chúng nó chẳng hiểu-biết rằng ta đã chữa lành cho.
Ta đã dùng dây nhân-tình, dùng xích yêu-thương kéo chúng nó đến. Ta đã như những kẻ cởi ách khỏi hàm chúng nó, và để đồ-ăn trước mặt chúng nó.
Chúng nó sẽ không trở về trong đất Ê‑díp-tô nữa, nhưng người A‑si-ri sẽ làm vua chúng nó, vì chúng nó chẳng khứng trở lại với ta.
Gươm sẽ rơi trên các thành chúng nó, hủy-phá then cửa chúng nó, nuốt hết chúng nó, vì cớ mưu-chước chúng nó.
Thật, dân ta quyết ý trái-bỏ ta. Người ta khuyên chúng nó đến cùng Đấng cao; song trong chúng nó chẳng một người nào dấy lên.
Hỡi Ép-ra-im, thể nào ta bỏ được ngươi? Hỡi Y‑sơ-ra-ên, thể nào ta lìa được ngươi? Thể nào ta sẽ đãi ngươi được như Át-ma, hay là làm cho ngươi như Sê-bô-im? Lòng ta rung-động trong ta; lòng thương-xót của ta cả đều nóng-nảy.
Ta cầm sự nóng-giận lại, và sẽ chẳng lại hủy-diệt Ép-ra-im. Vì ta là Đức Chúa Trời, không phải là người; ta là Đấng Thánh ở giữa ngươi, chẳng lấy cơn giận đến cùng ngươi.
Chúng nó sẽ theo sau Đức Giê-hô-va, Ngài gầm-thét như sư tử; Ngài sẽ gầm-thét, các con-cái sẽ từ phương tây run-rẩy mà đến.
Chúng nó sẽ run-rẩy mà đến từ Ê‑díp-tô như chim bay, và từ đất A‑si-ri như bồ-câu; và ta sẽ khiến chúng nó ở trong các nhà chúng nó, Đức Giê-hô-va phán vậy.