Ngài kêu lớn tiếng trong lỗ tai ta rằng: Khá khiến những kẻ cai-trị thành nầy hãy đến gần, ai nấy khá cầm khí-giới hủy-diệt trong tay mình.
Và nầy, có sáu người từ cửa trên về phía bắc mà đến, mỗi người cầm khí-giới giết-lát trong tay. Giữa bọn họ có một người mặc vải gai, lưng đeo sừng mực. Sáu người bước vào, đứng bên bàn-thờ bằng đồng.
Sự vinh-hiển của Đức Chúa Trời Y‑sơ-ra-ên bèn dấy lên khỏi chê-ru-bim, là nơi thường ngự, mà đến ngạch cửa nhà; Đức Giê-hô-va gọi người mặc vải gai, lưng đeo sừng mực
mà phán rằng: Hãy trải qua giữa thành, tức giữa Giê-ru-sa-lem, ghi dấu trên trán những người nào than-thở khóc-lóc về mọi sự gớm-ghiếc đã phạm giữa thành nầy.
Rồi Ngài phán cùng những người kia cách như cho tôi nghe rằng: Hãy qua trong thành đằng sau nó, và đánh: mắt ngươi chớ đoái-tiếc, và đừng thương-xót.
Nào già-cả, nào trai-trẻ, nào gái đồng-trinh, nào con-nít, đàn-bà, hãy giết hết; nhưng chớ lại gần một kẻ nào là kẻ đã có ghi dấu; và khá bắt đầu từ nơi thánh ta. Vậy các người ấy bắt đầu từ các người già-cả ở trước mặt nhà.
Ngài lại phán cùng họ rằng: Hãy làm ô‑uế nhà, làm cho xác chết đầy-dẫy các hành-lang! Hãy ra! Họ bèn ra và đánh trong thành.
Trong khi họ đánh, thì ta ở lại một mình. Ta bèn ngã sấp mặt xuống và kêu lên rằng: Ôi! hỡi Chúa Giê-hô-va, Chúa hầu đổ cơn giận trên thành Giê-ru-sa-lem mà diệt hết thảy dân sót của Y‑sơ-ra-ên, hay sao?
Ngài phán rằng: Sự gian-ác của nhà Y‑sơ-ra-ên và của Giu-đa lớn quá lắm thay; đất đầy những máu, trong thành đầy sự trái phép; vì chúng nó nói rằng: Đức Giê-hô-va đã lìa-bỏ đất nầy, Đức Giê-hô-va chẳng thấy chi hết.
Về phần ta, mắt ta cũng chẳng đoái-tiếc chúng nó, và ta không thương-xót; ta sẽ làm cho đường-lối chúng nó đổ lại trên đầu chúng nó.
Nầy, người mặc vải gai, lưng đeo sừng mực, đến trình việc rằng: Tôi đã làm y như lời Ngài truyền.