Về Mô-áp. Đức Giê-hô-va vạn-quân, Đức Chúa Trời của Y‑sơ-ra-ên, phán như vầy: Khốn cho Nê-bô, vì đã trở nên hoang-vu! Ki-ri-a-ta-im mang xấu-hổ, và bị bắt lấy; Mít-gáp bị xô-đổ và nhuốc-nhơ.
Sự ngợi-khen của Mô-áp chẳng còn có nữa; tại Hết-bôn, người ta mưu hại nó mà rằng: Hãy đến, hủy-diệt dân nầy, cho nó không được kể vào số các nước nữa! Hỡi Mát-mên, ngươi cũng sẽ trở nên im-lặng; gươm sẽ đuổi theo ngươi.
Có tiếng kêu-la khởi từ Hô-rô-na-im rằng: Sự hoang-vu và hủy-hoại lớn thay!
Mô-áp tan-nát rồi. Những con trẻ nó kêu-la vang tiếng!
Chúng nó sẽ lên dốc Lu-hít, khóc-lóc chẳng thôi; xuống dốc Hô-rô-na-im, nghe tiếng hủy-hoại thảm-sầu.
Hãy trốn đi, cứu lấy sự sống mình, như cây thạch-thảo nơi đồng vắng!
Vì ngươi đã trông-cậy sự mình làm ra và của báu mình, ngươi cũng sẽ bị bắt lấy. Kê-mốt cùng các thầy tế-lễ và các quan-trưởng mình sẽ đi làm phu-tù.
Kẻ hủy-diệt sẽ vào trong mọi thành, chẳng có thành nào thoát khỏi; nơi trũng sẽ bị hủy-hoại, đồng-bằng bị phá tan, như Đức Giê-hô-va đã phán.
Hãy cho Mô-áp những cánh, đặng nó bay đi trốn; các thành nó sẽ nên hoang-vu, chẳng còn ai ở.
Đáng rủa thay là kẻ làm việc Đức Giê-hô-va cách dối-dá! Đáng rủa thay là kẻ từ-chối máu nơi gươm mình!
Mô-áp từ lúc còn trẻ vốn yên-lặng, như rượu đứng cặn, chưa từ bình nầy rót qua bình khác: Nó cũng chẳng đi làm phu-tù; nên giữ được vị nguyên của mình, mùi thơm còn chưa đổi.
Vậy nên, Đức Giê-hô-va phán: Nầy, ngày đến, bấy giờ ta sẽ sai đến cùng nó những kẻ đổ ra, chúng nó sẽ đổ nó ra, làm trống bình nó đi, và đập các bình ra từng mảnh.
Mô-áp sẽ bị xấu-hổ bởi Kê-mốt, cũng như nhà Y‑sơ-ra-ên đã bị xấu-hổ bởi Bê-tên mình trông-cậy.
Làm sao các ngươi nói được rằng: Chúng ta là anh-hùng, là người mạnh-mẽ nơi chiến-trận?
Mô-áp bị phá-hoại, kẻ thù-nghịch đi lên tiến vào các thành nó; kẻ giỏi nhứt trong bọn trai-trẻ nó bị giết, Đức Vua, danh Ngài là Đức Giê-hô-va vạn-quân, phán vậy.
Sự tai-hại của Mô-áp gần đến; họa nó tới rất mau.
Hỡi các ngươi là kẻ ở chung-quanh nó, hãy than-khóc nó! Hết thảy các ngươi là kẻ biết danh nó, khá nói rằng: Cái gậy cứng-mạnh, cái gậy đẹp-đẽ nầy đã gãy đi là dường nào!
Hỡi con gái ở trong Đi-bôn! Hãy xuống khỏi ngôi vinh-hiển mình, ngồi cách khô-khát. Vì kẻ hủy-diệt Mô-áp lên nghịch cùng ngươi, phá đồn-lũy ngươi.
Hỡi dân-cư A‑rô‑e! Hãy đứng bên đường và ngó. Hãy hỏi đàn-ông đi trốn và đàn-bà thoát nạn, rằng: Việc đã xảy ra làm sao?
Mô-áp bị xấu-hổ, sức-mạnh nó đã tan-nát. Hãy than-thở, cất tiếng kêu lên! Hãy rao trên bờ Ạt-nôn rằng Mô-áp bị phá-hại.
Sự đoán-phạt đã đổ xuống trên xứ đồng-bằng, trên Hô-lôn, Gia-sa, Mê-phát,
Đi-bôn, Nê-bô, Bết-Đíp-la-tha-im,
Ki-ri-a-ta-im, Bết-Ga-mun, Bết-Mê-ôn,
Kê-ri-giốt, Bốt-ra, và trên hết thảy các thành xứ Mô-áp, nơi gần và xa.
Đức Giê-hô-va phán: Sừng của Mô-áp đã chặt rồi, cánh tay nó đã gãy.
Hãy làm cho nó say-sưa, vì nó đã lên mình nghịch cùng Đức Giê-hô-va. Mô-áp sẽ đẵm mình trong sự mửa-thổ, cũng làm cớ cho người ta chê-cười.
Ngươi há chẳng từng chê-cười Y‑sơ-ra-ên sao? Vậy thì nó có bị bắt được trong vòng kẻ trộm chăng, mà hễ khi ngươi nói đến nó thì lắc đầu?
Hỡi dân-cư Mô-áp, hãy lìa-bỏ các thành, đi ở trong vầng đá; khá như chim bồ-câu làm ổ trên miệng vực sâu.
Mô-áp kiêu-ngạo vô-chừng, sự xấc-xược, sự cậy mình, sự khoe-khoang của lòng kiêu-căng nó, chúng ta đều nghe cả.
Đức Giê-hô-va phán: Ta biết sự giận của nó là hư-không, sự khoe-khoang của nó là vô-ích.
Vậy nên ta khóc-thương Mô-áp vì cả dân sự Mô-áp mà kêu-la. Người ta than-khóc cho dân Kiệt-Hê-re.
Hỡi cây nho Síp-ma, nhánh-nhóc ngươi vượt qua biển, kịp tới biển Gia-ê-xe; kẻ hủy-diệt đã đến cướp lấy trái mùa hạ và mùa nho ngươi, nên ta vì ngươi khóc-lóc hơn là vì Gia-ê-xe khóc-lóc.
Sự vui-mừng hớn-hở đã mất đi trong ruộng màu-mỡ và đất Mô-áp; ta đã làm cho rượu cạn-khô trong các bàn ép. Người ta chẳng reo-vui mà đạp trái nho nữa: Sự reo-vui của nó chẳng phải là reo-vui.
Tiếng than-khóc từ Hết-bôn nghe thấu Ê‑lê-a-lê cho đến Gia-hát, từ Xoa cho đến Hô-rô-na-im và đến Ê‑lát-Sê-li-sia. Vì các dòng nước ở Nim-rim cũng đều nên hoang-vu.
Đức Giê-hô-va phán: Ta sẽ cất khỏi Mô-áp kẻ dâng tế-lễ trên nơi cao, và kẻ đốt hương cho các thần mình.
Bởi vậy, lòng ta vì Mô-áp trổi tiếng như ống sáo; lòng ta trổi tiếng vì dân Kiệt-Hê-re như ống sáo; cho nên sự dư-dật nó đã thâu-góp thì mất hết rồi.
Đầu đều trọc hết, râu đều cắt hết; mọi tay đều bị dấu cắt, mọi lưng đều mang bao-gai.
Trên các nóc nhà Mô-áp và trong các đường-phố nó, rặt là những sự than-khóc, vì ta đã đập bể Mô-áp như bình chẳng ai ưa-thích, Đức Giê-hô-va phán vậy.
Kìa, nó đã đổ-nát dường nào! Chúng nó than-thở dường nào! Mô-áp xây lưng lại cách hổ-thẹn dường nào! Mô-áp sẽ trở nên cớ nhạo-cười và sợ-hãi cho hết thảy người chung-quanh.
Đức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, quân nghịch liệng như chim ưng, sè cánh nghịch cùng Mô-áp.
Kê-ri-giốt bị lấy, các đồn-lũy bị choán rồi; ngày đó, lòng những người mạnh-mẽ của Mô-áp trở nên như lòng đàn-bà đau đẻ.
Mô-áp sẽ bị diệt, không thành một dân nữa, vì nó đã lên mình nghịch cùng Đức Giê-hô-va.
Đức Giê-hô-va phán: Hỡi dân Mô-áp! Sự kinh-hãi, hầm-hố, bẫy-dò đương lâm trên ngươi.
Kẻ nào trốn khỏi sự kinh-hãi sẽ sa trong hầm-hố, kẻ nào lên khỏi hầm-hố sẽ mắc phải bẫy-dò. Vì ta sẽ khiến năm thăm-phạt đến trên Mô-áp, Đức Giê-hô-va phán vậy.
Kẻ trốn-tránh kiệt sức rồi thì núp dưới bóng Hết-bôn; vì có lửa phát ra từ Hết-bôn, ngọn lửa từ giữa Si-hôn, thiêu-nuốt góc Mô-áp, và sọ của con kẻ hỗn-hào.
Hỡi Mô-áp, khốn-nạn cho ngươi! Dân Kê-mốt mất rồi! Các con trai và con gái ngươi đã bị bắt đi làm phu-tù.
Nhưng, đến những ngày sau-rốt, ta sẽ đem các phu-tù Mô-áp trở về, Đức Giê-hô-va phán vậy. Lời xét-đoán về Mô-áp đến đó mà thôi.