Đức Giê-hô-va phán cùng tôi rằng: Hãy lấy một cái bảng rộng, và viết lên trên bằng bút loài người rằng: Ma-he-Sa-la-Hát-Bát.
Tôi đem theo những kẻ làm chứng đáng tin, tức là U‑ri, thầy tế-lễ, và Xa-cha-ri, con trai của Giê-bê-rê-kia.
Đoạn, tôi đến nhà nữ tiên-tri; người chịu thai và sanh một con trai. Đức Giê-hô-va bèn phán cùng tôi rằng: Hãy đặt tên nó là Ma-he-Sa-la-Hát-Bát.
Vì, trước khi con trẻ biết kêu: Cha ơi! mẹ ơi! thì người ta sẽ cất lấy sự giàu-có Đa-mách và của-cướp Sa-ma-ri trước mặt vua A‑si-ri.
Đức Giê-hô-va lại phán cùng tôi rằng:
Vì dân nầy đã khinh-bỏ các dòng nước Si-lô‑ê chảy dịu, và ưa-thích Rê-xin cùng con trai của Rê-ma-lia.
Vì cớ đó, nầy, Chúa sẽ khiến nước Sông mạnh và nhiều đến trên họ, tức là vua A‑si-ri và cả oai-vinh người; nó sẽ dấy lên khắp trên lòng sông, khỏa lên các bực;
chảy vào Giu-đa, tràn-lan chảy xói, ngập cho đến cổ; hỡi Em-ma-nu-ên, nó sè cánh ra che cả xứ ngươi.
Hỡi các dân, hãy kêu-la và bị tan-nát! Hỡi các ngươi hết thảy, là dân các phương xa, hãy lắng tai! Hãy nịt lưng các ngươi, và bị tan-nát; hãy nịt lưng các ngươi, và bị tan-nát!
Hãy toan mưu cùng nhau, nó sẽ nên hư-không; hãy nói, lời các ngươi sẽ không đứng, vì Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta.
Vì Đức Giê-hô-va dùng tay mạnh phán cùng ta, và dạy ta đừng noi-theo đường dân ấy,
rằng: Khi dân nầy nói rằng: Kết đảng! thì các ngươi chớ nói rằng: Kết đảng! Chớ sợ điều nó sợ, và đừng kinh-hãi.
Hãy tôn Đức Giê-hô-va vạn-quân là thánh; các ngươi chỉ nên sợ Ngài và kinh-hãi Ngài.
Ngài sẽ là nơi thánh, nhưng cũng là hòn đá vấp-ngã, vầng đá vướng-mắc cho cả hai nhà Y‑sơ-ra-ên, và là bẫy cùng lưới cho dân-cư thành Giê-ru-sa-lem vậy.
Nhiều người trong bọn họ sẽ vấp chân; sẽ té và giập-nát; sẽ sa vào lưới và bị bắt.
Tôi trông-đợi Đức Giê-hô-va, là Đấng ẩn mặt Ngài khỏi nhà Gia-cốp, tôi vẫn ngóng-trông Ngài!
Nầy, tôi đây, với con-cái mà Đức Giê-hô-va đã ban cho tôi, là dấu và điềm trong Y‑sơ-ra-ên, bởi Đức Giê-hô-va vạn-quân ngự trên núi Si-ôn.
Nếu có ai bảo các ngươi: Hãy cầu-hỏi đồng-bóng và thầy-bói, là kẻ nói ríu-rít líu-lo, thì hãy đáp rằng: Một dân-tộc há chẳng nên cầu-hỏi Đức Chúa Trời mình sao? Há lại vì người sống mà hỏi kẻ chết sao?
Hãy theo luật-pháp và lời chứng! Nếu dân chẳng nói như vậy, chắc sẽ chẳng có rạng-đông cho nó.
Nó sẽ đi lưu-lạc trên đất, khốn-khổ đói-khát; trong cơn đói, nó bực mình, nguyền-rủa vua và Đức Chúa Trời mình. Nó sẽ ngước xem trên cao;
rồi cúi xem dưới đất, chỉ thấy sự hoạn-nạn và mờ-mịt, chỉ thấy bóng buồn-rầu: nó sẽ bị đuổi vào nơi tối-tăm mờ-mịt.
Nhưng, cho người đã chịu buồn-rầu thì sẽ không có sự mờ-mịt. Trong đời xưa Đức Chúa Trời đã hạ đất Sa-bu-lôn và đất Nép-ta-li xuống; nhưng trong kỳ sau Ngài đã làm cho đất gần mé biển, tức là nơi bên kia sông Giô-đanh, trong xứ Ga-li-lê của dân ngoại, được vinh-hiển.