Các ngươi là kẻ theo sự công-bình, là kẻ tìm Đức Giê-hô-va, hãy nghe ta! Khá nhìn-xem vầng đá mà các ngươi đã được đục ra, và cái lỗ của hang mà các ngươi đã được đào lên!
Hãy nghĩ đến tổ ngươi là Áp-ra-ham, cùng Sa-ra, là người đã sanh-sản các ngươi; ta đã gọi Áp-ra-ham khi người chỉ có một mình; ta đã ban phước cho người nên nhiều.
Vì Đức Giê-hô-va đã yên-ủi Si-ôn; Ngài đã yên-ủi mọi nơi đổ-nát của nó. Ngài đã khiến đồng-vắng nên như vườn Ê‑đen, nơi sa-mạc nên như vườn Đức Giê-hô-va; giữa vườn ấy sẽ có sự vui-vẻ, mừng-rỡ, tạ-ơn, và tiếng ca-hát.
Hỡi dân ta, hãy chăm-chỉ mà nghe ta; hỡi nước ta, hãy lắng tai cho ta! Vì sẽ có luật-pháp ra từ ta, và ta sẽ lập sự công-bình làm sự sáng cho các dân.
Sự công-bình của ta đã gần; sự cứu-rỗi của ta đã ra, cánh tay ta sẽ xét-đoán các dân. Các cù-lao sẽ trông-đợi ta, và chúng nó sẽ nhờ-cậy cánh tay ta.
Hãy ngước mắt lên các từng trời, và cúi xem dưới đất; vì các từng trời sẽ tan ra như khói, đất sẽ cũ như áo, dân-cư trên đất sẽ chết như ruồi: nhưng sự cứu-rỗi của ta còn đời đời, sự công-bình của ta chẳng hề bị bỏ đi.
Hỡi dân biết điều công-nghĩa, ghi luật-pháp ta trong lòng, hãy nghe ta! Chớ e người ta chê-bai, đừng sợ họ nhiếc-móc.
Vì sâu sẽ cắn nuốt họ như cắn áo, mọt sẽ ăn họ như ăn lông chiên; nhưng sự công-bình của ta sẽ còn mãi, sự cứu-rỗi của ta còn đến muôn đời.
Hỡi cánh tay Đức Giê-hô-va, hãy thức dậy, thức dậy! Hãy mặc lấy sức-mạnh đi! Hãy thức dậy như ngày xưa, như các đời thượng-cổ! Há chẳng phải Ngài là Đấng đã phân thây Ra-háp và đâm con quái-vật lớn sao?
Há chẳng phải Ngài là Đấng đã làm cạn biển, tắt nước vực lớn, làm cho biển sâu ra một con đường, hầu cho dân đã được chuộc đi qua sao?
Dân mà Đức Giê-hô-va đã chuộc sẽ trở về, sẽ hát mà đến Si-ôn. Sự hỉ-lạc vô-cùng sẽ đội trên đầu họ, họ sẽ được vui-vẻ mừng-rỡ; sự buồn-bực than-vãn sẽ tránh đi.
Ta, chính ta, là Đấng yên-ủi các ngươi. Ngươi là ai, mà sợ loài người hay chết, sợ con trai loài người là kẻ sẽ trở nên như cỏ?
mà lại quên Đức Giê-hô-va, Đấng tạo ngươi, đã giương các từng trời và lập nền đất, và trọn ngày cứ run-sợ về cơn giận của kẻ ức-hiếp khi nó toan hủy-diệt ngươi? Vậy thì bây giờ chớ nào cơn giận của kẻ ức-hiếp ấy ở đâu?
Kẻ bị bắt đem đi sẽ chóng được tha ra; sẽ chẳng chết trong hầm, và cũng không thiếu lương-thực.
Vì ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, tức là Đấng làm cho biển động, sóng bổ ầm-ầm. Đức Giê-hô-va vạn-quân là danh Ngài.
Ta đã để lời nói ta trong miệng ngươi, và cho ngươi núp dưới bóng bàn tay ta, đặng dựng các từng trời và lập nền đất, cùng nói với Si-ôn rằng: Ngươi là dân ta!
Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy thức dậy, thức dậy, và đứng lên! Ngươi đã uống chén thạnh-nộ từ tay Đức Giê-hô-va; đã uống cạn chén xoàng-ba, uống cho tới cặn.
Trong vòng các con trai mà Giê-ru-sa-lem đã sanh ra, chẳng một đứa nào để dắt nó; trong vòng các con trai nó đã nuôi, chẳng một đứa nào đến cầm lấy tay.
Hai sự nầy, tức là diệt-vong và hủy-phá, đói-kém và gươm-dao, đã đến cho ngươi, mà ai là kẻ sầu-não vì ngươi? Ta sẽ lấy gì yên-ủi ngươi?
Các con trai ngươi đều hao-mòn, nằm ngổn-ngang nơi ngã ba đường phố, như con nai mắc trong lưới, đầy cơn giận của Đức Giê-hô-va và sự quở-trách của Đức Chúa Trời ngươi!
Vậy, bây giờ, hỡi ngươi là kẻ khốn-nạn, là kẻ say nhưng không vì rượu, hãy nghe điều nầy.
Chúa Giê-hô-va ngươi, Đức Chúa Trời ngươi, là Đấng binh-vực dân mình, phán như vầy: Nầy, ta đã lấy lại chén xoàng-ba từ tay ngươi, tức là cặn của chén thạnh-nộ ta, rày về sau ngươi sẽ không uống nó nữa.
Ta sẽ để chén ấy trong tay các kẻ hà-hiếp ngươi, tức là các kẻ bảo ngươi rằng: Hãy cúi xuống, đặng chúng ta bước ngang qua! Rồi người cong lưng sát đất, như con đường cho người ta qua lại.