Trong lúc đó, Ê‑xê-chia lâm bịnh hầu chết; đấng tiên-tri Ê‑sai, con trai A‑mốt, đến chầu vua, và tâu rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Hãy sắp-đặt nhà ngươi vì ngươi hầu chết, không sống được nữa.
Ê‑xê-chia bèn xây mặt vào tường, cầu-nguyện Đức Giê-hô-va rằng:
Hỡi Đức Giê-hô-va, xin nhớ rằng tôi đã lấy lòng chân-thật trọn-lành đi trước mặt Chúa, và đã làm điều lành trước mặt Ngài! Đoạn, Ê‑xê-chia khóc dầm-dề.
Bấy giờ, có lời Đức Giê-hô-va phán cho Ê‑sai rằng:
Hãy trở lại nói cùng Ê‑xê-chia rằng: Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Đa-vít, tổ ngươi, phán như vầy: Ta đã nghe lời cầu-nguyện của ngươi, đã thấy nước mắt ngươi. Nầy, ta sẽ thêm cho ngươi mười lăm tuổi.
Ta sẽ giải-cứu ngươi cùng thành nầy khỏi tay vua A‑si-ri, và ta sẽ binh-vực thành nầy.
Nầy là dấu Đức Giê-hô-va ban cho ngươi để nghiệm-biết Đức Giê-hô-va sẽ làm hoàn-thành lời mình đã phán:
trên bàn trắc-ảnh A‑cha, ta sẽ làm cho bóng mặt trời đương đi và đã đi quá, lui lại mười độ. Vậy thì trên bàn trắc-ảnh, bóng mặt trời đã lui lại mười độ mà nó đã đi quá rồi.
Nầy là lời chép của Ê‑xê-chia, vua Giu-đa, khi đã lâm bịnh và được lành bịnh:
Tôi từng nói: Vậy thì, đương khi giữa trưa của đời tôi, tôi hầu vào cửa Âm-phủ, còn mấy năm thừa bị cất mất!
Tôi từng nói: Tôi sẽ chẳng thấy Đức Giê-hô-va nữa, là Đức Giê-hô-va ở trên đất người sống. Tôi chẳng còn thấy loài người ở cùng dân-cư thế-gian.
Nhà của tôi bị triệt đi, dời xa khỏi tôi như cái trại của người chăn chiên. Tôi cuốn đời tôi như thợ dệt cuốn vải nó; Chúa sẽ cắt tôi khỏi khung-cửi; từ sáng đến tối, Chúa sẽ dứt mạng-sống tôi!
Tôi làm thinh cho đến sáng mai: như Ngài đã xé cả xương tôi như sư-tử vậy. Từ sáng đến tối, Chúa sẽ dứt mạng-sống tôi!
Tôi rầm-rì như chim hạc chim yến; gù như chim bồ-câu; mắt tôi nhìn trên cao nên nỗi mỏi. Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi đương cơn sầu-khổ, xin Ngài bảo-lãnh tôi!
Tôi còn nói gì? Ngài đã phán cùng tôi thì Ngài cũng đã làm thành việc nầy. Trọn đời tôi sẽ ăn‑ở cách khiêm-nhường vì cớ trong lòng cay-đắng.
Hỡi Chúa, người ta được sống là nhờ đó; thần-linh tôi được sống cũng nhờ đó! Xin Chúa chữa lành tôi, khiến tôi được sống.
Nầy, sự rất cay-đắng của tôi đã trở nên sự bình-an! Chúa đã yêu-thương linh-hồn tôi, đem nó ra khỏi hầm hư-nát; vì Chúa đã ném mọi tội-lỗi tôi ra sau lưng Ngài.
Nơi Âm-phủ chẳng ngợi-khen Ngài được, và sự chết chẳng tôn-vinh Ngài được; những kẻ đã xuống mồ rồi chẳng còn trông-cậy sự thành-thật của Ngài nữa.
Duy kẻ sống, kẻ sống mới hay tôn-vinh Ngài, như tôi làm ngày nay; kẻ làm cha sẽ cho con-cái mình biết sự thành-thật của Ngài.
Đức Giê-hô-va là Đấng cứu tôi! Trọn đời chúng tôi sẽ đàn và hát trong nhà Đức Giê-hô-va!
Vả, Ê‑sai có nói rằng: Hãy lấy một cái bánh trái vả đắp trên mụt ung-độc, vua sẽ được lành…
Ê‑xê-chia đáp rằng: Có dấu nào cho ta biết rằng ta còn được lên nhà Đức Giê-hô-va nữa chăng?