Gánh-nặng về đồng vắng ở gần biển. Nó đến từ đồng vắng, là đất đáng kinh-khiếp, khác nào cơn gió lốc vụt qua trong phương nam.
Có sự hiện-thấy hãi-hùng đã tỏ ra cho tôi: kẻ gian-dối ở gian-dối, kẻ tàn-hại làm tàn-hại! Hỡi người Ê‑lam, hãy lên; Hỡi người Mê-đi, hãy vây đi! Ta sẽ làm cho dứt mọi tiếng than-thở nó.
Vậy nên lưng ta đau lắm, quặn-thắt như đàn-bà đang sanh-đẻ; sự đau-đớn mà ta chịu, làm cho ta không nghe, sự kinh-hãi làm cho ta không thấy!
Lòng ta mê-muội, rất nên khiếp-sợ; vốn là chiều-hôm ta ưa-thích, đã đổi ra sự run-rẩy cho ta…
Người ta đặt bàn-tiệc, cắt kẻ canh-giữ; người ta ăn và uống… Hỡi các quan-trưởng, hãy chờ dậy! Hãy thoa dầu cho cái thuẫn!…
Vì Chúa phán cùng tôi như vầy: Hãy đi, sắp-đặt vọng-canh, thấy việc gì thì báo…
Khi nó thấy quân-lính cỡi ngựa đi từng cặp, và có lừa cùng lạc-đà từng bầy, thì nó phải chăm-chỉ mà nghe.
Đoạn nó kêu lên như sư-tử, mà rằng: Hỡi Chúa, tôi đứng rình nơi chòi-trông cả ngày, và đứng tại chỗ tôi canh cả đêm.
Nầy, có quân-lính cỡi ngựa đi từng cặp mà đến. Nó đáp rằng: Ba-by-lôn đổ xuống rồi, đổ xuống rồi! Mọi hình-tượng tà-thần của nó đã bể-nát trên đất rồi!
Hỡi lúa bị đạp của ta, là thóc trên sân kia! sự ta đã nghe từ Đức Giê-hô-va vạn-quân, tức là Đức Chúa Trời của Y‑sơ-ra-ên, thì ta đã bảo cho ngươi biết.
Gánh-nặng về Đu-ma. Có người từ Sê-i-rơ kêu tôi rằng: Hỡi người canh, đêm thể nào? Hỡi người canh, đêm thể nào?
Người canh đáp rằng: Buổi sáng đến; đêm cũng đến. Nếu muốn hỏi thì hỏi đi; hãy trở lại, hãy đến.
Gánh-nặng về A‑ra-bi. Hỡi đoàn đi buôn ở Đê-đan, sẽ ngủ trong rừng xứ A‑ra-bi. Dân-cư Thê-ma đã đem nước cho những kẻ khát;
đã đón những người trốn đặng cho họ bánh…
Vì họ trốn gươm, trốn gươm trần, trốn cung giương ra, trốn sự chiến-tranh kinh-khiếp.
Chúa đã phán cùng tôi như vầy: Trong một năm nữa, kể như năm kẻ ở mướn, cả sự vinh-hiển của Kê-đa sẽ hao-mòn.
Những kẻ cầm cung mạnh-mẽ, là con-cái của Kê-đa, sẽ sót lại chẳng bao lăm. Vì Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y‑sơ-ra-ên, đã phán vậy.