Nhằm năm mà Sa-gôn, vua A‑si-ri, sai Ta-tân đến Ách-đốt, vây thành và chiếm lấy,
trong lúc đó, Đức Giê-hô-va nhờ con trai A‑mốt, là Ê‑sai, mà phán rằng: Hãy đi, cởi bao gai khỏi lưng ngươi, và lột giày khỏi chân ngươi. Ê‑sai vâng lời, đi trần, và chân không.
Đức Giê-hô-va bèn phán rằng: Như đầy-tớ ta là Ê‑sai đã đi trần và chân không trong ba năm, làm dấu và điềm chỉ về Ê‑díp-tô và Ê‑thi-ô-bi thể nào,
thì những phu-tù của Ê‑díp-tô và lưu-tù của Ê‑thi-ô-bi, cả trẻ lẫn già, cũng bị vua A‑si-ri giải đi trần và chân không, bày mông ra thể ấy, để làm nhục nước Ê‑díp-tô.
Bấy giờ chúng nó sẽ sợ-sệt và hổ-thẹn vì cớ Ê‑thi-ô-bi, là sự trông cậy mình, và Ê‑díp-tô, là sự vinh-hiển mình.
Trong ngày đó, kẻ ở gần biển sẽ nói rằng: Kìa, dân-tộc mà chúng ta vốn đem lòng trông-cậy, và chạy đến cầu-cứu để được giải-thoát khỏi vua A‑si-ri, thì nay đã trở nên thể ấy rồi! Chúng ta làm sao trốn khỏi được?