Ôi! đất đập cánh ào-ào kia, là đất ở bên kia các sông của Cút;
sai sứ vượt biển, cỡi thuyền bằng lau đi trên mặt nước! Hỡi các sứ-giả nhặm-lẹ kia, hãy đi đến nước người cao da mởn, đến dân đáng kính-sợ từ khi lập nước trở đi, đến dân hay cân lường và giày-đạp, là nước mà có những sông chia đất nó.
Hỡi các ngươi hết thảy, là dân thiên-hạ ở trên đất kia, vừa khi cờ dựng trên núi, hãy xem; vừa khi kèn thổi, hãy nghe!
Vả, Đức Giê-hô-va đã phán cùng ta như vầy: Ta sẽ ở yên-lặng, và ở từ chỗ ta ngự mà xem, như ánh nắng sáng-sủa, như mây ngút trong nắng mùa gặt.
Nhưng, trước ngày gặt, khi mùa hoa đã cuối, và hoa nho thành trái hầu chín, thì Ngài sẽ dùng liềm cắt những nhánh, tỉa bỏ những nhánh rậm lá.
Chúng nó sẽ cùng nhau bị bỏ lại cho chim ăn thịt trong núi, và cho cả thú-vật trên đất; những chim ăn thịt đó sẽ dùng mà qua mùa hạ, và những thú-vật trên đất sẽ dùng mà qua mùa đông.
Trong lúc đó, dân người cao da mởn, tức là dân đáng kinh-sợ từ khi lập nước trở đi, là dân hay cân lường và giày-đạp, là nước mà có những sông chia đất nó, chính dân ấy sẽ đem lễ-vật dâng cho Đức Giê-hô-va vạn-quân, trong nơi danh Đức Giê-hô-va vạn-quân ngự, là núi Si-ôn.