Gánh-nặng về Mô-áp. Đương ban đêm, A‑Mô-áp bị tàn-phá và diệt-mất; phải, trong ban đêm, Kiệt-Mô-áp bị tàn-phá và diệt-mất!
Kìa, chúng lên nơi miếu các thần, đến Đi-bôn, trên các nơi cao mà khóc. Dân Mô-áp than-vãn vì Nê-bô và Mê-đê-ba; mọi đầu đều sói, mọi râu đều cắt.
Thảy đều thắt bao gai trong các đường phố; thảy đều khóc-lóc, sa nhiều nước mắt, trên nóc nhà và nơi sân chợ.
Hết-bôn và Ê‑lê-a-lê kêu-la, tiếng nghe thấu đến Gia-hát. Vậy nên lính chiến của Mô-áp đều than-khóc, trong tâm-thần run-rẩy.
Lòng ta ngậm-ngùi vì Mô-áp; kẻ sang nó trốn chạy đến Xoa, và đến Ê‑lát-Sê-li-sia. Vì họ vừa trèo lên đèo Lu-hít vừa khóc; vì bại-hoại mà kêu-van trên con đường Hô-rô-na-im.
Các dòng nước ở Nim-rim cạn-tắt; cỏ khô, cỏ non chẳng có, không còn một vật xanh nào.
Vậy nên, những của-cải đã được, và những đồ báu đã chứa, họ đều mang sang khe liễu.
Tiếng kêu-khóc thảm-thương nghe khắp chung-quanh bờ-cõi Mô-áp; tiếng van-la thấu đến Ê‑la-im, và đến Bê-e-Ê-lim.
Sông-ngòi ở Đi-môn đầy những máu; vì ta sẽ còn thêm tai-vạ cho Đi-môn, sai sư-tử đuổi kịp những người Mô-áp thoát nạn, và những kẻ còn sót lại trong xứ.