Ồ! Chớ chi chàng làm anh em tôi, Kẻ đã bú mớm vú của mẹ tôi! Nếu tôi gặp chàng ở ngoài, Ắt tôi sẽ hôn chàng, không ai khinh-bỉ tôi được.
Tôi sẽ dẫn chàng vào nhà mẹ tôi! Tại đó chàng sẽ dạy-dỗ tôi; Tôi sẽ cho chàng uống rượu thơm, Nước ngọt của trái thạch-lựu tôi.
Tay tả người sẽ kê dưới đầu tôi, Còn tay hữu người ôm lấy tôi.
Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, ta ép-nài các ngươi, Chớ kinh-động, chớ làm tỉnh-thức ái-tình ta Cho đến khi nó muốn.
Người nữ nầy là ai, từ đồng vắng đi lên, Nương-dựa lương-nhân của nàng? Ta đã đánh thức mình tại dưới cây bình-bát: Ở đó mẹ bị đau-đớn mà sanh mình ra, Ở đó người mà đã sanh-đẻ mình bị cơn lao-khổ.
Hãy để tôi như một cái ấn nơi lòng chàng, Như một cái ấn trên cánh tay chàng; Vì ái-tình mạnh như sự chết, Lòng ghen hung-dữ như Âm-phủ; Sự nóng nó là sự nóng của lửa, Thật một ngọn lửa của Đức Giê-hô-va.
Nước nhiều không tưới tắt được ái-tình, Các sông chẳng nhận chìm nó được; Nếu người nào đem hết tài-sản nhà mình, Đặng mua lấy ái-tình, Ắt người ta sẽ khinh-dể nó đến điều.
Chúng tôi có một em gái nhỏ, chưa có nương-long. Phải làm gì cho em gái chúng tôi, Trong ngày người ta hỏi nó?
Nếu nó là một vách thành, Chúng tôi sẽ xây tháp bạc trên nó; Nếu nó là một cái cửa, Chúng tôi sẽ đóng bít lại bằng ván hương-nam.
Tôi là một tường thành, Hai nương-long tôi như những ngọn tháp; Bấy giờ tôi ở trước mắt người như kẻ đã được bình-an.
Sa-lô-môn có một vườn nho tại Ba-anh-Ha-môn: Người giao vườn ấy cho kẻ canh-giữ, Mỗi người ấy phải đem nộp một ngàn miếng bạc về hoa-lợi nó.
Vườn nho của tôi ở trước mặt tôi. Hỡi Sa-lô-môn, một ngàn miếng bạc sẽ về phần ông, Còn hai trăm về những kẻ giữ hoa-lợi nó.
Hỡi kẻ ở trong vườn, các bạn đều lắng tai nghe tiếng nàng! Xin hãy cho ta nghe tiếng nàng!
Hỡi lương-nhân tôi, hãy vội đến, Khá giống như con hoàng-dương hay là như con nai con Ở trên các núi thuốc thơm.