Hỡi công-chúa, chân nàng mang giày, xinh-đẹp biết bao! Vòng vế nàng khác nào hột trân-châu, Công-việc của tay thợ khéo làm.
Rún nàng giống như cái ly tròn, Rượu thơm không có thiếu. Bụng nàng dường một đống lúa mạch, Có hoa huệ sắp-đặt tứ-vi.
Hai nương-long nàng như hai con Sanh đôi của con hoàng-dương.
Cổ nàng như một cái tháp ngà. Mắt nàng khác nào các ao tại Hết-bôn Ở bên cửa Bát-Ra-bim; Mũi nàng như ngọn tháp Li-ban Ngó về hướng Đa-mách.
Đầu ở trên mình nàng khác nào núi Cạt-mên, Và tóc đầu nàng như sắc tía; Một vì vua bị lọn tóc nàng vấn-vít.
Hỡi ái-tình ta, mình xinh-đẹp thay, Hạp ý dường bao, khiến cho người ta được khoái chí!
Hình-dung mình giống như cây chà-là, Và nương-long mình tợ chùm nó.
Ta nói rằng: Ta sẽ trèo lên cây chà-là, Vin lấy các tàu nó; Nguyện hai nương-long mình như chùm nho, Mùi thơm mũi mình như trái bình-bát,
Và ổ‑gà mình như rượu ngon… Chảy vào dễ-dàng cho lương-nhân tôi, Và tuôn nơi môi kẻ nào ngủ.
Tôi thuộc về lương-nhân tôi, Sự ước-ao người hướng về tôi.
Hỡi lương-nhân tôi, hãy đến, chúng ta sẽ đi ra ngoài đồng, Ở đêm nơi hương-thôn.
Vừa sớm mai, chúng ta sẽ thức dậy, Đi đến vườn nho, đặng xem thử nho có nứt đọt, Hoa có trổ, thạch-lựu có nở bông chăng: Tại đó tôi sẽ tỏ ái-tình tôi cho chàng.
Trái phong-già xông mùi thơm nó; Và tại cửa chúng ta có những thứ trái ngon mới và cũ; Hỡi lương-nhân tôi, tôi đã để dành trái ấy cho chàng!