Hỡi người xinh-đẹp hơn hết trong các người nữ, lương-nhân của chị đi đâu? Lương-nhân của chị xây về hướng nào? Chúng tôi sẽ cùng đi tìm người với chị.
Lương-nhân tôi đi xuống vườn người, Nơi vuông đất hương-hoa, Đặng chăn trong vườn, Và bẻ hoa huệ.
Tôi thuộc về lương-nhân tôi, Và lương-nhân tôi thuộc về tôi; Người chăn bầy mình giữa đám hoa huệ.
Hỡi bạn tình ta, mình xinh-đẹp như Thiệt-sa, Có duyên như Giê-ru-sa-lem, Đáng sợ khác nào đạo-quân giương cờ-xí.
Hãy xây mắt mình khỏi ta, Vì nó làm cho ta bối-rối. Tóc mình khác nào đoàn dê trên triền núi Ga-la-át;
Răng mình như bầy chiên cái, Từ nơi tắm-rửa mới lên; Thảy đều sanh đôi, Không một con nào son-sẻ.
Má mình trong lúp tợ một nửa quả lựu.
Có sáu mươi hoàng-hậu, tám mươi cung-phi, Và nhiều vô-số con đòi:
Chim bồ-câu ta, người toàn-hảo ta Vốn là có một, con một của mẹ mình. Kẻ kén-chọn của người đã sanh-đẻ mình. Các con gái đều thấy nàng, và xưng nàng có phước. Đến đỗi những hoàng-hậu và cung-phi cũng đều khen-ngợi nàng.
Người nữ nầy là ai, hiện ra như rạng-đông, Đẹp như mặt trăng, tinh-sạch như mặt trời, Đáng sợ khác nào đạo-quân giương cờ-xí?
Tôi đi xuống vườn hạnh-đào, Đặng xem cây cỏ xanh-tươi của trũng, Đặng thử coi vườn nho đã nứt đọt, Thạch-lựu đã nở hoa chưa.
Không ngờ, lòng tôi dẫn-dắt tôi Trên các xe của dân-sự tôi có tình-nguyện.
Hỡi Su-la-mít, hãy trở về, hãy trở về! Khá trở về, trở về, hầu cho chúng tôi xem thấy người._--- Vì sao các ngươi muốn thấy người Su-la-mít, Như thấy sự nhảy-múa của Ma-ha-na-im?