Hỡi em gái ta, tân-phụ ta ơi, ta đã vào trong vườn ta rồi! Ta có hái một-dược và hương liệu ta, Ăn tàng mật ong với mật ong ta, Uống rượu với sữa ta. Hỡi các bạn, hãy ăn; hỡi các ái-hữu, khá uống cho nhiều!
Tôi ngủ nhưng lòng tôi tỉnh-thức. Ấy là tiếng của lương-nhân tôi gõ cửa, mà rằng: Hỡi em gái ta, bạn tình ta, chim bồ-câu ta, kẻ toàn-hảo của ta ơi, hãy mở cửa cho ta! Vì đầu ta đầy sương-móc, Lọn tóc ta thấm giọt ban đêm._---
Tôi đã cởi áo ngoài rồi, làm sao mặc nó lại?_--- Tôi đã rửa chân rồi, lẽ nào làm lấm lại?_---
Lương-nhân tôi thò tay vào lỗ cửa, Lòng dạ tôi cảm-động vì cớ người.
Tôi bèn chỗi-dậy đặng mở cửa cho lương-nhân tôi; Tay tôi nhỏ-giọt một-dược, Và ngón tay tôi chảy một-dược ròng trên nạm chốt cửa.
Tôi mở cửa cho lương-nhân tôi, Nhưng người đã lánh đi khỏi rồi. Đương khi người nói lòng tôi mất vía. Tôi tìm-kiếm người, nhưng không gặp; Tôi gọi người, song người chẳng đáp.
Kẻ canh-tuần quanh thành gặp tôi, Đánh tôi, và làm tôi bị thương; Các kẻ canh-giữ vách thành cất lấy lúp khỏi tôi.
Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, ta ép-nài các ngươi, Nếu gặp lương-nhân ta, khá nói với người rằng Ta có bịnh vì ái-tình.
Hỡi người xinh-đẹp hơn hết trong các người nữ, lương-nhân của chị có gì hơn lương-nhân khác? Lương-nhân của chị có gì hơn lương-nhân khác? Mà chị ép-nài chúng tôi dường ấy?
Lương-nhân tôi trắng và đỏ, Đệ-nhứt trong muôn người.
Đầu người bằng vàng thật ròng; Lọn tóc người quăn, và đen như quạ.
Mắt người như chim bồ-câu gần suối nước, Tắm sạch trong sữa, được nhận khảm kỹ-càng.
Gò má người như vuông đất hương-hoa, Tợ khóm cỏ thơm ngát; Môi người tỉ như hoa huệ ướm chảy một-dược ròng.
Tay người như ống tròn vàng có nhận huỳnh-ngọc: Thân mình người khác nào ngà bóng-láng cẩn ngọc xanh.
Hai chân người giống trụ cẩm-thạch trắng, Để trên táng vàng ròng; Tướng-mạo người tợ như núi Li-ban, xinh-tốt như cây hương-nam,
Miệng người rất êm-dịu; Thật, toàn thể-cách người đáng yêu-đương. Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, lương-nhân tôi như vậy, Bạn tình tôi dường ấy!