Hỡi bạn tình ta, nầy mình đẹp-đẽ thay, mình đẹp-đẽ thay! Mắt mình trong lúp giống như mắt bồ-câu; Tóc mình khác nào bầy dê nằm nơi triền núi Ga-la-át.
Răng mình như thể bầy chiên mới hớt lông, Từ ao tắm-rửa đi lên, Thảy đều sanh đôi, không một con nào son-sẻ.
Môi mình tợ sợi chỉ hồng, Miệng mình có duyên thay; Má mình trong lúp tợ như nửa quả lựu.
Cổ mình như tháp Đa-vít, xây-cất để treo binh-khí; Ngàn cái khiên treo tại đó, là các khiên của tay anh-hùng.
Hai nương-long mình như cặp con sanh đôi của hoàng-dương, Thả ăn giữa đám hoa huệ.
Ta sẽ đi lên núi một-dược, Đến đồi nhũ-hương, Ở cho đến khi hừng đông lố ra, Và bóng tối tan đi.
Hỡi bạn ta, mình vốn xinh-đẹp mọi bề, Nơi mình chẳng có tì-vít gì cả.
Hỡi tân-phụ ta, hãy cùng ta đến từ Li-ban, Hãy cùng ta đến từ Li-ban; Khá nhìn-xem từ chót A‑ma-na, Từ đỉnh Sa-nia và Hẹt-môn, Từ hang sư-tử, Từ núi con beo.
Hỡi em gái ta, tân-phụ ta ơi, mình đã cướp lấy lòng ta, Vì một cái liếc mắt, vì một vòng trân-châu nơi cổ mình, mình đã cướp lấy lòng ta.
Hỡi em gái ta, tân-phụ ta ơi, ái-tình mình đẹp là dường nào! Ái-tình mình ngon hơn rượu, Và mùi thơm của dầu mình tốt hơn các thức hương!
Hỡi tân-phụ ta, môi mình nhỏ mật ong xuống, Dưới lưỡi mình có mật ong và sữa; Hơi thơm của quần-áo mình như hơi thơm của Li-ban.
Em gái ta, tân-phụ ta là vườn đóng kín, Là nguồn nước khóa lại, là suối niêm-phong.
Đám cây mình là vườn địa-đàng, Có thạch-lựu và trái ngon, Hoa phụng-tiên và cây cam-tòng;
Cam-tòng và hồng-hoa, xương-bồ và nhục-quế, Cùng mọi thức cây có mùi thơm, Một-dược, lư-hội với các hương-liệu có danh.
Mình là mạch nước trong vườn, Là giếng nước sống, là dòng nước chảy từ Li-ban!
Hỡi gió bắc, hãy nổi dậy, hỡi gió nam, hãy thổi đến; Hãy thổi trong vườn tôi, hầu cho các mùi thơm nó bay ra! Nguyện lương-nhân tôi vào trong vườn người, Và ăn các trái ngon-ngọt của người!