Ban đêm tại trên giường mình, tôi tìm người mà lòng tôi yêu-dấu, Tôi tìm-kiếm người mà không gặp.
Tôi nói: Ta sẽ chỗi-dậy bây giờ, dạo quanh thành, Trải qua các đường-phố, các ngã ba, Đặng tìm người mà lòng tôi yêu-dấu. Tôi tìm-kiếm người, nhưng không gặp.
Những kẻ canh-tuần vòng quanh thành có gặp tôi. Tôi hỏi rằng: Các ngươi có thấy người mà lòng ta yêu mến chăng?
Tôi vừa đi khỏi chúng xa xa, Thì gặp người mà lòng tôi yêu mến; Bèn nắm lấy người, không khứng buông ra, Cho đến khi đưa người về nhà mẹ tôi, Vào phòng của người đã thai-dựng tôi.
Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, ta ép-nài các ngươi Bởi những hoàng-dương hay là con nai đồng nội, Chớ kinh-động, chớ làm tỉnh-thức ái-tình ta Cho đến khi nó muốn.
Người kia là ai, ở từ đồng vắng đi lên, Giống như trụ khói, xông một-dược và nhũ-hương, Với đủ thứ hương của con buôn?
Kìa, kiệu của Sa-lô-môn, Có sáu mươi dõng-sĩ trong bọn dõng-sĩ Y‑sơ-ra-ên Vây chung-quanh nó;
Thảy đều cầm gươm và thạo đánh giặc; Ai nấy đều có gươm ở nơi đùi mình, Vì sợ-hãi ban đêm.
Vua Sa-lô-môn làm cho mình một cái kiệu bằng gỗ Li-ban.
Người làm các trụ nó bằng bạc, Nơi dựa lưng bằng vàng, Chỗ ngồi bằng vật màu điều, Còn ở giữa lót bằng ái-tình của các con gái Giê-ru-sa-lem.
Hỡi các con gái Si-ôn, hãy ra xem vua Sa-lô-môn Đội mão triều-thiên mà mẹ người đã đội trên đầu người Trong ngày định thân, trong ngày lòng người vui-vẻ.