Ngưá»i dầu sống đến hai ngà n năm, mà không hưởng được chút phước nà o, cuối-cùng cả thảy há chẳng vá» chung má»™t chá»— sao?
Má»i sá»± lao-khổ cá»§a loà i ngưá»i là vì miệng mình, song không hỠđược thá»a nguyện.
Ngưá»i khôn-ngoan hÆ¡n chi kẻ ngu-muá»™i? Ngưá»i nghèo biết đạo ăn ở trước mặt ngưá»i ta, nà o có Ãch chi?
Sá»± gì thấy bằng mắt hÆ¡n là sá»± tham-muốn buông-tuồng; Ä‘iá»u đó lại là má»™t sá»± hư-không, theo luồng gió thổi.
Phà m Ä‘iá»u gì có trước thì đã được đặt tên từ lâu rồi; loà i ngưá»i sẽ ra thể nà o, thì đã biết từ trước rồi; ngưá»i không thể cãi-trả vá»›i Äấng mạnh hÆ¡n mình.
Có nhiá»u Ä‘iá»u gia-thêm sá»± hư-không; váºy, ngưá»i ta được Ãch chi hÆ¡n;
Vả, trong những ngà y cá»§a Ä‘á»i hư-không mà loà i ngưá»i trải qua như bóng, ai biết Ä‘iá»u gì là Ãch cho mình? Vì ai có thể nói trước cho ngưá»i nà o vá» Ä‘iá»u sẽ xảy ra sau mình ở dưới mặt trá»i?