Ta lại nói trong lòng rằng: Hè! Hãy thử điều vui-sướng và nếm sự khoái-lạc: Kìa, điều đó cũng là sự hư-không.
Ta nói: Cười là điên; vui-sướng mà làm chi?
Ta nghĩ trong lòng rằng phải uống rượu để cho thân mình vui-sướng, mà sự khôn-ngoan vẫn còn dẫn-dắt lòng ta, lại nghĩ phải cầm lấy sự điên-dại cho đến khi xem thử điều gì là tốt hơn cho con loài người làm ở dưới trời trọn đời mình sống.
Ta làm những công-việc cả-thể; ta cất nhà cho mình, trồng vườn nho cho mình,
Lập cho mình vườn cây-trái và vườn hoa, và trồng cây-trái đủ thứ ở đó;
ta đào hồ chứa nước đặng tưới rừng, là nơi cây-cối lớn lên.
Ta mua những tôi trai tớ gái, lại có nhiều đầy-tớ sanh ra trong nhà ta. Ta có bầy bò và chiên nhiều hơn hết thảy những người ở trước ta tại Giê-ru-sa-lem.
Ta cũng thâu chứa bạc vàng, và những vật báu của các vua, các tỉnh. Ta lo sắm cho mình những con hát trai và gái, cùng sự khoái-lạc của con trai loài người, tức là nhiều vợ và hầu.
Như vậy ta trở nên cao-trọng hơn hết thảy những người ở trước ta tại Giê-ru-sa-lem; dầu vậy, sự khôn-ngoan vẫn còn ở cùng ta.
Ta chẳng từ điều gì mắt mình ước-ao, cũng chẳng cấm điều gì lòng mình ưa-thích; vì lòng ta vui-vẻ vì mọi công-lao của ta; và đó là phần ta đã được trong mọi công-lao ta.
Đoạn ta xem-xét các công-việc tay mình đã làm, và sự lao-khổ mình đã chịu để làm nó; kìa, mọi điều đó là sự hư-không và theo luồng gió thổi, chẳng có ích-lợi gì hết dưới mặt trời.
Ta bèn xây lại đặng xem-xét sự khôn-ngoan, sự ngu-dại, và sự điên-cuồng; vì người nào đến sau vua sẽ có thể làm gì? Bất quá làm điều người khác đã làm từ lâu rồi.
Vả, ta thấy sự khôn-ngoan hơn sự ngu-dại, cũng như ánh-sáng hơn tối-tăm.
Người khôn-ngoan có con mắt trong đầu mình, còn kẻ ngu-muội bước đi trong tối-tăm; dầu vậy, ta nhìn thấy hai đàng cùng gặp một số-phận về sau.
Nên ta có nói trong lòng rằng: Sự xảy đến cho kẻ dại, sẽ xảy đến cho ta cũng vậy; vậy, ta có nhiều khôn-ngoan như thế mà làm chi? Ta lại nói trong lòng rằng: Điều đó là một sự hư-không nữa.
Vì người ta chẳng nhớ người khôn-ngoan đến đời đời, cũng như chẳng nhớ kẻ ngu-muội; vì trong ngày sau cả thảy đều bị quên mất từ lâu. Phải, người khôn-ngoan chết cũng như kẻ điên-cuồng?
Vậy, ta ghét đời sống, vì mọi việc làm ra dưới mặt trời là cực nhọc cho ta, thảy đều hư-không, theo luồng gió thổi.
Ta cũng ghét mọi công-lao ta đã làm ở dưới mặt trời, vì phải để lại cho người sau mình.
Vả, ai biết rằng người ấy sẽ khôn-ngoan hay là ngu-dại? Dầu thế nào, hắn sẽ cai-quản mọi việc ta đã lấy sự lao-khổ và khôn-ngoan mà làm ở dưới mặt trời. Điều đó cũng là hư-không.
Bởi cớ ấy ta trở lòng thất-vọng về mọi công-việc ta đã lao-khổ mà làm ở dưới mặt trời.
Vì có người làm công-việc mình cách khôn-ngoan, thông-sáng, và tài-giỏi, rồi phải để lại làm cơ-nghiệp cho kẻ chẳng hề lao-khổ làm đến. Điều đó cũng là một sự hư-không và một sự tai-nạn lớn.
Vậy, ích chi cho người lao-khổ, cực lòng mà làm việc ở dưới mặt trời?
Vì các ngày người chỉ là đau-đớn, công-lao người thành ra buồn-rầu; đến nỗi ban đêm lòng người cũng chẳng được an-nghỉ. Điều đó cũng là sự hư-không.
Chẳng gì tốt cho người hơn là ăn, uống, khiến linh-hồn mình hưởng phước của lao-khổ mình. Ta xem thấy điều đó cũng bởi tay Đức Chúa Trời mà đến.
Vì ai là người được ăn và hưởng sự vui-sướng hơn ta?
Bởi Đức Chúa Trời ban sự khôn-ngoan, thông-sáng, và vui-vẻ cho kẻ nào đẹp lòng Ngài; nhưng Ngài khiến cho kẻ có tội phải lao-khổ mà thâu-góp chất-chứa, để rồi ban cho người đẹp lòng Đức Chúa Trời. Điều đó cũng là sự hư-không, theo luồng gió thổi.