Con ruồi chết làm cho thúi dầu thơm của thợ hòa-hương; cũng vậy, một chút điên-dại làm nhẹ danh một người khôn-ngoan sang-trọng.
Trái tim của người khôn ở bên hữu; còn trái tim của kẻ dại ở bên tả.
Lại khi kẻ dại đi đường, rõ ra là thiếu mất lẽ phải; nó nói cho mọi người rằng mình là kẻ dại.
Nếu người cai-quản nổi giận cùng ngươi, chớ lìa khỏi chỗ mình; vì sự mềm-mại ngăn-ngừa được tội-lỗi lớn.
Có một tai-nạn ta đã thấy ở dưới mặt trời, như một sự lỗi lầm do quan-trưởng phạm:
Ấy là kẻ ngu-muội được đặt ở nơi cao, còn người giàu lại ngồi chỗ thấp.
Ta đã thấy kẻ tôi-tớ đi ngựa, còn quan-trưởng đi bộ như tôi-tớ vậy.
Kẻ nào đào hầm sẽ sa xuống đó, còn kẻ phá vách-tường phải bị rắn cắn.
Ai lăn đá khỏi chỗ nó, sẽ bị thương; kẻ bửa củi có khi phải hiểm-nghèo.
Cái rìu lụt mà không mài lưỡi nó lại, ắt phải ráng sức càng nhiều; nhưng sự khôn-ngoan có ích đặng dẫn-dắt.
Nếu rắn cắn trước khi bị ếm chú, thì thầy ếm chú chẳng làm ích gì.
Lời của miệng người khôn-ngoan có ơn; nhưng môi của kẻ khờ-dại lại nuốt lấy nó.
Lời nói của miệng nó, khởi đầu là ngu-dại, cuối-cùng vẫn điên-cuồng nguy-hiểm.
Kẻ ngu-muội hay nói nhiều lời; dầu vậy, người ta chẳng biết điều sẽ xảy đến; và ai là kẻ tỏ ra được cho nó sự sẽ có sau mình?
Công-lao kẻ ngu-muội làm cho mệt-nhọc chúng nó, vì chẳng biết phải bắt đường nào đặng đi đến thành.
Hỡi xứ, khốn thay cho mầy khi có vua còn thơ-ấu, và các quan-trưởng mầy ăn từ lúc buổi sáng!
Hỡi xứ, phước cho mầy khi có vua là dòng cao-sang, và các quan-trưởng mầy ăn theo giờ xứng đáng, để bổ sức lại, chớ chẳng phải để đắm-say!
Tại tay làm biếng nên rường nhà sụp; vì tay nhác-nhớm nên nhà dột.
Người ta bày tiệc đặng vui chơi; rượu khiến cho đời vui; có tiền-bạc thì ứng cho mọi sự.
Dầu trong tư-tưởng ngươi cũng chớ nguyền-rủa vua; dầu trong phòng ngủ ngươi cũng chớ rủa-sả kẻ giàu-có; vì chim trời sẽ đồn ra tiếng ngươi, và loài có cánh sẽ thuật việc ra.