Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy đi ra mắt Pha-ra-ôn mà tâu rằng: Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của dân Hê-bơ-rơ, có phán như vầy: Hãy tha dân ta đi, đặng chúng nó hầu việc ta;
vì nếu ngươi từ-chối không tha đi, còn cầm lại nữa,
nầy, tay của Đức Giê-hô-va sẽ tra vào các súc-vật của ngươi ngoài đồng, vào ngựa, lừa, lạc-đà, bò, và chiên: sẽ có dịch-lệ rất lớn.
Đức Giê-hô-va sẽ phân-biệt súc-vật của dân Y‑sơ-ra-ên cùng súc-vật của người Ê‑díp-tô, sẽ chẳng có một con nào của dân Y‑sơ-ra-ên bị chết.
Đức Giê-hô-va định kỳ mà rằng: Đến mai, Đức Giê-hô-va sẽ làm sự đó tại trong xứ.
Vừa đến mai, Đức Giê-hô-va làm sự đó, hết thảy súc-vật của người Ê‑díp-tô đều chết; nhưng của dân Y‑sơ-ra-ên chẳng chết một con nào.
Pha-ra-ôn sai người đi xét, thấy chẳng có một con súc-vật nào của dân Y‑sơ-ra-ên chết hết. Nhưng Pha-ra-ôn rắn lòng, chẳng cho dân-sự đi.
Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se và A‑rôn rằng: Hãy hốt tro trong lò đầy tay các ngươi, rồi tại trước mặt Pha-ra-ôn, Môi-se sẽ vải tro đó lên trời.
Tro sẽ hóa thành bụi khắp cả xứ Ê‑díp-tô, và sanh nhiều ghẻ-chốc cương mủ trên mình người và súc-vật trong khắp cả xứ Ê‑díp-tô.
Vậy, hai người hốt tro trong lò, đứng trước mặt Pha-ra-ôn, rồi Môi-se vải tro lên trời, thì sanh ra ghẻ-chốc cương mủ trên mình người ta và súc-vật.
Các thuật-sĩ đứng trước mặt Môi-se không được, vì cớ ghẻ-chốc đã sanh trên mình các thuật-sĩ như trên mình của hết thảy người Ê‑díp-tô.
Đức Giê-hô-va làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng, không nghe Môi-se và A‑rôn chút nào, y như lời Đức Giê-hô-va đã phán cùng Môi-se.
Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Ngươi hãy thức dậy sớm, ra mắt Pha-ra-ôn mà tâu rằng: Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của dân Hê-bơ-rơ, có phán như vầy: Hãy tha dân ta đi, để chúng nó hầu việc ta;
vì lần nầy ta sẽ giáng các tai-nạn cho lòng ngươi, quần-thần, và dân-sự ngươi, hầu cho ngươi biết rằng khắp thế-gian chẳng có ai bằng ta.
Nếu bây giờ, ta đã giơ tay ra hành-hại ngươi bịnh dịch, thì ngươi cùng dân ngươi đều đã bị diệt khỏi đất rồi.
Nhưng vì cớ nầy ta để ngươi còn sống, là cho ngươi thấy quyền-năng của ta, hầu cho danh ta đồn khắp cả thiên-hạ.
Nếu ngươi còn cản-trở, không để cho dân ta đi,
thì mai, tại giờ nầy, ta sẽ làm một đám mưa đá lớn, đến đỗi tại xứ Ê‑díp-tô từ khi khai-sáng cho đến ngày nay chẳng có đám mưa nào giống như vậy.
Thế thì, bây giờ hãy sai đem lục-súc và mọi vật thuộc về ngươi ở ngoài đồng vào, cho khỏi hiểm-nghèo. Mưa đá sẽ rớt xuống trên mọi người và vật đương ở ngoài đồng không vào nhà, thì sẽ chết hết.
Những kẻ nào trong quần-thần Pha-ra-ôn có lòng kính-sợ lời Đức Giê-hô-va, lật-đật rút đầy-tớ và súc-vật mình về nhà;
còn kẻ nào chẳng chú‑ý về lời Đức Giê-hô-va, thì để đầy-tớ và súc-vật mình ở ngoài đồng.
Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy giơ tay ngươi lên trời, làm mưa đá rớt xuống trên cả xứ Ê‑díp-tô, trên mình người, súc-vật, và khắp rau-cỏ ngoài đồng.
Môi-se bèn giơ gậy mình lên trời, Đức Giê-hô-va làm cho sấm động, mưa đá sa, lửa chạy trên mặt đất. Vậy, Đức Giê-hô-va khiến mưa đá sa trên xứ Ê‑díp-tô.
Vả, có mưa đá sa xuống và lửa cháy rất mạnh pha lộn với, đến đỗi từ khi xứ Ê‑díp-tô lập-quốc đến giờ, chẳng có giống như vậy.
Thế thì, trong cả xứ Ê‑díp-tô, mưa đá làm hại mọi vật ở ngoài đồng, nào người ta, nào súc-vật, nào rau-cỏ, và làm gãy cây-cối nữa.
Chỉ đất Gô-sen, là nơi dân Y‑sơ-ra-ên ở, chẳng có mưa đá mà thôi.
Pha-ra-ôn bèn truyền đòi Môi-se và A‑rôn mà phán rằng: Lần nầy trẫm đã phạm tội; Đức Giê-hô-va là công-bình; trẫm cùng dân-sự trẫm là kẻ phạm tội.
Hãy cầu-nguyện Đức Giê-hô-va, hầu cho tan sấm-sét và mưa đá; rồi trẫm sẽ tha các ngươi đi, không đợi lâu nữa đâu.
Môi-se bèn đáp rằng: Vừa khi tôi ra khỏi thành, tôi sẽ giơ tay lên Đức Giê-hô-va, sấm-sét sẽ lặng, mưa đá sẽ tan, hầu cho bệ-hạ biết rằng trái đất thuộc về Đức Giê-hô-va.
Nhưng tôi biết rằng bệ-hạ và quần-thần chưa kính-sợ Giê-hô-va Đức Chúa Trời. (
Vả, trong lúc đó, lúa mạch trổ bông, cây gai có hoa, nên lúa mạch và gai bị đập nát;
còn lúa mì và tiểu-mạch trổ muộn, nên không bị đập.)
Vậy, Môi-se lui khỏi Pha-ra-ôn, đi ra thành, giơ tay lên Đức Giê-hô-va, sấm-sét và mưa đá tạnh, mưa bèn ngớt hột trên mặt đất.
Khi Pha-ra-ôn thấy mưa, mưa đá và sấm-sét đã tạnh rồi, người và quần-thần lại rắn lòng, cứ phạm tội nữa.
Vậy Pha-ra-ôn cứng lòng, không tha dân Y‑sơ-ra-ên đi, y như lời Đức Giê-hô-va đã cậy Môi-se mà phán.