Đoạn, Môi-se và dân Y‑sơ-ra-ên hát bài ca nầy cho Đức Giê-hô-va, rằng: Tôi ca-tụng Đức Giê-hô-va, vì Ngài rất vinh-hiển oai-nghiêm. Ngài đã liệng xuống biển ngựa và người cỡi ngựa.
Đức Giê-hô-va là sức mạnh và sự ca-tụng của tôi: Ngài đã trở nên Đấng cứu tôi. Ngài là Đức Chúa Trời tôi, tôi ngợi-khen Ngài; Đức Chúa Trời của tổ-phụ tôi, tôi tôn-kính Ngài.
Đức Giê-hô-va là một chiến-sĩ; Danh Ngài là Giê-hô-va.
Ngài đã ném xuống biển binh-xa Pha-ra-ôn và cả đạo binh của người; Quan-tướng kén-chọn của người đã bị đắm nơi Biển-đỏ,
Những lượn sóng đã vùi-lấp họ rồi; Họ chìm đến đáy biển như một hòn đá vậy.
Hỡi Đức Giê-hô-va! Tay hữu Ngài có sức mạnh vinh-hiển thay. Hỡi Đức Giê-hô-va! Tay hữu Ngài hủy quân-nghịch tan đi.
Bởi sự cả-thể của oai-nghiêm Ngài, Đánh đổ kẻ dấy nghịch cùng mình. Ngài nổi giận phừng-phừng, Đốt họ cháy như rơm rạ.
Lỗ mũi Ngài thở hơi ra, nước bèn dồn lại, Lượn sóng đổ dựng như một bờ đê; Vực sâu đọng lại nơi rún biển.
Quân-nghịch rằng: Ta đuổi theo, ta sẽ đuổi kịp, Ta sẽ chia phân của giặc; Tâm-hồn ta sẽ thỏa-nguyện nơi họ; Ta rút gươm ra, tay ta hủy-diệt họ.
Ngài đã thở hơi ra, Biển vùi-lấp quân-nghịch lại; Họ bị chìm như cục chì Nơi đáy nước sâu.
Hỡi Đức Giê-hô-va! trong vòng các thần, ai giống như Ngài? Trong sự thánh-khiết, ai được vinh-hiển như Ngài, Đáng sợ, đáng khen, Hay làm các phép lạ?
Ngài đã đưa tay hữu ra, Đất đã nuốt chúng nó.
Ngài lấy lòng thương-xót dìu-dắt Dân nầy mà Ngài đã chuộc lại; Ngài đã dùng năng-lực đưa nó Về nơi ở thánh của Ngài
Các dân-tộc nghe biết việc nầy đều run-sợ, Cơn kinh-hãi áp-hãm dân xứ Pha-lê-tin.
Các quan-trưởng xứ Ê‑đôm bèn lấy làm bối-rối; Mấy mặt anh-hùng nơi Mô-áp đều kinh-hồn; Cả dân Ca-na-an đều mất vía
Sự hoảng-hốt kinh-hãi giáng cho chúng nó; Hỡi Đức Giê-hô-va! vì quyền cao nơi cánh tay Ngài, Chúng nó đều bị câm như đá, Cho đến chừng nào dân Ngài vượt qua; Cho đến khi dân mà Ngài đã chuộc, vượt qua rồi.
Hỡi Đức Giê-hô-va! Ngài đưa dân ấy vào, và lập nơi núi cơ-nghiệp Ngài, Tức là chốn Ngài đã sắm-sẵn, để làm nơi ở của Ngài, Hỡi Chúa! là đền-thánh mà tay Ngài đã lập.
Đức Giê-hô-va sẽ cai-trị đời-đời kiếp-kiếp.
Vì ngựa của Pha-ra-ôn, binh-xa, cùng lính-kỵ người đã xuống biển; Và Đức Giê-hô-va đã vùi-dập nước biển lên trên, Nhưng dân Y‑sơ-ra-ên đi giữa biển như đi trên đất cạn.
Nữ tiên-tri Mi-ri-am, là chị của A‑rôn, tay cầm trống cơm, các đàn-bà đều đi ra theo người, cầm trống cơm và múa.
Mi-ri-am đáp lại rằng: Hãy ca-tụng Đức Giê-hô-va, vì Ngài rất vinh-hiển oai-nghiêm; Ngài đã liệng xuống biển ngựa và người cỡi ngựa.
Đoạn, Môi-se đem dân Y‑sơ-ra-ên đi khỏi Biển-đỏ, đến nơi đồng vắng Su-rơ; trọn ba ngày đi trong đồng vắng, kiếm chẳng được nước đâu cả.
Kế đến đất Ma-ra, nhưng vì nước tại đó đắng, uống chẳng được, nên chi chỗ nầy gọi là Ma-ra.
Dân-sự bèn oán-trách Môi-se rằng: Chúng tôi lấy chi uống?
Môi-se kêu-van Đức Giê-hô-va; Ngài bèn chỉ cho người một cây gỗ, người lấy liệng xuống nước, nước bèn hóa ra ngọt. Ấy tại đó, Đức Giê-hô-va định luật-lệ cùng lập pháp-độ cho dân-sự, và tại đó Ngài thử họ.
Ngài phán rằng: Nếu ngươi chăm-chỉ nghe lời Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, làm sự ngay-thẳng trước mặt Ngài, lắng tai nghe các điều-răn và giữ mọi luật-lệ Ngài, thì ta chẳng giáng cho ngươi một trong các bịnh nào mà ta đã giáng cho xứ Ê‑díp-tô; vì ta là Đức Giê-hô-va, Đấng chữa bịnh cho ngươi.
Đoạn, dân-sự đến đất Ê‑lim; nơi đó có mười hai suối nước, và bảy mươi cây chà-là; dân-sự đóng trại tại đó, gần bên suối nước.