Đức Chúa Trời ôi! dân ngoại đã vào trong sản-nghiệp Chúa, Làm ô‑uế đền thánh của Chúa, Và làm cho Giê-ru-sa-lem thành ra đống.
Chúng nó đã phó thây các tôi-tớ Chúa Làm đồ-ăn cho loài chim trời, Cũng đã phó thịt của các thánh Chúa cho muông-thú của đất.
Chúng nó đổ huyết họ ra như nước Ở chung-quanh Giê-ru-sa-lem, Chẳng có ai chôn họ.
Chúng tôi đã trở nên sự sỉ-nhục cho kẻ lân-cận mình, Vật nhạo-báng và đồ chê-cười cho những kẻ ở chung-quanh chúng tôi.
Đức Giê-hô-va ôi! cho đến chừng nào? Ngài há sẽ giận đời đời sao? Sự phân-bì Chúa há sẽ cháy như lửa ư?
Xin hãy đổ sự giận Chúa trên các dân không biết Chúa, Và trên các nước không cầu-khẩn danh Chúa;
Vì chúng nó đã ăn nuốt Gia-cốp, Và phá hoang chỗ ở người.
Xin Chúa chớ nhớ lại mà kể cho chúng tôi các tội-ác của tổ-phụ chúng tôi; Nguyện sự thương-xót Chúa mau mau đến đón rước chúng tôi, Vì chúng tôi lấy làm khốn-khổ vô hồi.
Hỡi Đức Chúa Trời về sự cứu-rỗi chúng tôi, vì vinh-hiển của danh Chúa, xin hãy giúp-đỡ chúng tôi; Nhân danh Chúa, xin hãy giải-cứu chúng tôi, và tha tội cho chúng tôi.
Vì cớ sao các dân nói rằng: Đức Chúa Trời chúng nó ở đâu? Nguyện sự báo-thù huyết kẻ tôi-tớ Chúa, mà đã bị đổ ra, Được biết giữa các dân, trước mặt chúng tôi.
Nguyện tiếng than-thở kẻ phu-tù thấu đến trước mặt Chúa; Tùy quyền-năng lớn-lao của Chúa, xin hãy bảo-hộ những kẻ đã bị định phải chết.
Hỡi Chúa, sự sỉ-nhục mà kẻ lân-cận chúng tôi đã làm cho Chúa, Xin hãy báo-trả sự ấy gấp bằng bảy trong lòng chúng nó.
Còn chúng tôi là dân-sự Chúa, và là bầy chiên của đồng cỏ Chúa, Chúng tôi sẽ cảm-tạ Chúa mãi mãi; Từ đời nầy qua đời kia chúng tôi sẽ truyền ra sự ngợi-khen Chúa.