Kẻ ngu-dại nói trong lòng rằng: Chẳng có Đức Chúa Trời. Chúng nó đều bại-hoại, phạm tội-ác gớm-ghiếc; Chẳng có ai làm điều lành.
Đức Chúa Trời từ trên trời ngó xuống con loài người, Đặng xem thử có ai thông-sáng, Tìm-kiếm Đức Chúa Trời chăng.
Chúng nó thay-thảy đều lui lại, cùng nhau trở nên ô‑uế; Chẳng có ai làm điều lành, Dầu một người cũng không.
Các kẻ làm ác há chẳng hiểu-biết sao? Chúng nó ăn-nuốt dân ta khác nào ăn bánh, Và cũng chẳng hề khẩn-cầu Đức Chúa Trời.
Nơi chẳng có sự kinh-khiếp, Chúng nó bị cơn kinh-khiếp áp bắt; Vì Đức Chúa Trời rải-rắc cốt-hài của kẻ đóng đối nghịch ngươi. Ngươi đã làm cho chúng nó hổ-thẹn, vì Đức Chúa Trời từ-bỏ chúng nó.
Ôi! chớ chi từ Si-ôn sự cứu-rỗi của Y‑sơ-ra-ên đã đến! Khi Đức Chúa Trời đem về các phu-tù của dân-sự Ngài, Thì Gia-cốp sẽ mừng-rỡ và Y‑sơ-ra-ên vui-vẻ.