Đức Chúa Trời ôi! linh-hồn tôi mơ-ước Chúa, Như con nai cái thèm-khát khe nước.
Linh-hồn tôi khát-khao Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Trời hằng sống: Tôi sẽ đến ra mắt Đức Chúa Trời chừng nào?
Đương khi người ta hằng hỏi tôi: Đức Chúa Trời ngươi đâu? Thì nước mắt làm đồ-ăn tôi ngày và đêm.
Xưa tôi đi cùng đoàn chúng, Dẫn họ đến nhà Đức Chúa Trời, Có tiếng reo-mừng và khen-ngợi… Một đoàn đông giữ lễ; Rày tôi nhớ lại điều ấy, và lòng buồn-thảm.
Hỡi linh-hồn ta, vì sao ngươi sờn-ngã và bồn-chồn trong mình ta? Hãy trông-cậy nơi Đức Chúa Trời; ta sẽ còn ngợi-khen Ngài nữa; Vì nhờ mặt Ngài, bèn được cứu-rỗi.
Đức Chúa Trời tôi ôi! linh-hồn tôi bị sờn-ngã trong mình tôi; Nên từ xứ Giô-đanh, Từ núi Hẹt-môn, và từ gò Mít-sê‑a, tôi nhớ đến Chúa.
Vực gọi vực theo tiếng ào-ào của thác nước Chúa; Các lượn-sóng và nước lớn của Chúa đã ngập tôi.
Dầu vậy, ban ngày Đức Giê-hô-va sẽ sai-khiến sự nhân-từ Ngài; Còn ban đêm bài hát Ngài ở cùng tôi, Tức là bài cầu-nguyện cùng Đức Chúa Trời của mạng-sống tôi.
Tôi sẽ thưa cùng Đức Chúa Trời, là hòn đá tôi, rằng: Cớ sao Chúa quên tôi? Nhân sao tôi phải buồn-thảm Vì cớ kẻ thù-nghịch hà-hiếp tôi?
Trong khi những cừu-địch tôi hằng ngày hỏi rằng: Đức Chúa Trời ngươi đâu? Thì chúng nó sỉ-nhục tôi khác nào làm gãy các xương-cốt tôi.
Hỡi linh-hồn ta, cớ sao ngươi sờn-ngã và bồn-chồn trong mình ta? Hãy trông-cậy nơi Đức Chúa Trời; ta sẽ còn khen-ngợi Ngài nữa: Ngài là sự cứu-rỗi của mặt ta, và là Đức Chúa Trời ta.