Xin hãy rút giáo, cản đường kẻ nào rượt theo tôi; Hãy nói cùng linh-hồn tôi: Ta là sự cứu-rỗi ngươi.
Nguyện kẻ tìm giết mạng-sống tôi phải bị hổ-thẹn và sỉ-nhục; Ước gì kẻ toan hại tôi phải lui lại, và bị mắc-cỡ.
Nguyện chúng nó như trấu bị gió thổi đùa, Cầu-xin thiên-sứ Đức Giê-hô-va đuổi chúng nó đi!
Nguyện đường chúng nó phải tối-mịt và trơn-trợt, Cầu thiên-sứ Đức Giê-hô-va đuổi theo chúng nó!
Vì vô-cớ chúng nó gài kín lưới cho tôi, Và vô-cớ đào một cái hầm cho linh-hồn tôi.
Nguyện tai-họa không ngờ đến hãm-áp nó, Ước gì lưới nó gài kín bắt lại nó; Nguyện nó sa vào đó, và bị diệt đi.
Linh-hồn tôi sẽ vui-vẻ nơi Đức Giê-hô-va, Mừng-rỡ về sự cứu-rỗi của Ngài.
Các xương-cốt tôi sẽ nói: Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài giải-cứu người khốn-cùng khỏi kẻ mạnh hơn người, Cứu người khốn-cùng và kẻ thiếu-thốn khỏi đứa cướp-lột: Vậy, có ai giống như Ngài chăng?
Những chứng gian dấy lên, Tra-hỏi những việc tôi không biết đến.
Chúng nó lấy dữ trả lành; Linh-hồn tôi bị bỏ-xuội.
Còn tôi, khi chúng nó đau, tôi bèn mặc lấy bao, Kiêng ăn ép linh-hồn tôi, Lời cầu-nguyện tôi trở vào ngực tôi.
Tôi cư-xử dường như là bạn-hữu hay là anh em tôi; Tôi buồn đi cúi xuống như kẻ than-khóc mẹ mình.
Nhưng trong lúc tôi bị gian-nan, chúng nó bèn nhóm lại vui-mừng; Những kẻ cáo gian đều nhóm lại nghịch cùng tôi, song tôi chẳng biết; Chúng nó cấu-xé tôi không ngừng.
Chúng nó nghiến răng nghịch tôi Với những kẻ ác-tệ hay nhạo-báng.
Chúa ôi! Chúa chịu xem điều ấy cho đến chừng nào? Xin hãy cứu-vớt linh-hồn tôi khỏi sự phá-tan của chúng nó, Và rút mạng-sống tôi khỏi sư-tử.
Tôi sẽ cảm-tạ Chúa trong hội lớn, Ngợi-khen Ngài giữa dân đông.
Cầu-xin chớ cho những kẻ làm thù-nghịch tôi vô-cớ mừng-rỡ về tôi; Cũng đừng để các kẻ ghét tôi vô-cớ nheo con mắt.
Vì chúng nó chẳng nói lời hòa-bình; Nhưng toan phỉnh-gạt các người hiền-hòa trong xứ.
Chúng nó hả miệng hoác ra nghịch tôi, Mà rằng: Ha, ha! mắt ta đã thấy điều đó rồi
Đức Giê-hô-va ôi! Ngài đã thấy điều ấy, xin chớ làm thinh: Chúa ôi! chớ dan xa tôi.
Hỡi Đức Chúa Trời là Chúa tôi, hãy tỉnh-thức, hãy chỗi-dậy, để phán-xét tôi công-bình, Và bênh-vực duyên-cớ tôi.
Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi, hãy đoán-xét tôi tùy sự công-bình của Chúa; Chớ để chúng nó vui-mừng vì cớ tôi.
Chớ để chúng nó nói trong lòng rằng: À! kìa, điều chúng ta ước-ao đó; Hoặc nói rằng: Chúng ta đã nuốt trọn nó rồi.
Phàm kẻ nào vui-mừng về sự tai-họa tôi, Nguyện họ đều bị hổ-thẹn và mắc-cỡ; Phàm người nào dấy lên cùng tôi cách kiêu-ngạo, Nguyện họ đều bị bao-phủ xấu-hổ và sỉ-nhục.
Còn ai binh duyên-cớ công-bình tôi, Nguyện họ đều reo-mừng; Nguyện họ thường nói không ngớt: Đáng tôn-trọng Đức Giê-hô-va thay! Là Đấng vui cho tôi-tớ Ngài được may-mắn.
Vậy, lưỡi tôi sẽ thuật công-bình Chúa, Và trọn ngày ngợi-khen Chúa