Đức Giê-hô-va ôi! xin cứu chúng tôi, vì người nhân-đức không còn nữa, Và kẻ thành-tín đã mất khỏi giữa con loài người.
Chúng đều dùng lời dối-trá mà nói lẫn-nhau, Lấy môi dua-nịnh và hai lòng, Mà trò chuyện nhau.
Đức Giê-hô-va sẽ diệt hết thảy các môi dua-nịnh, Và lưỡi hay nói cách kiêu-ngạo;
Tức là kẻ nói rằng: Nhờ lưỡi mình chúng ta sẽ được thắng; Môi chúng ta thuộc về chúng ta: Ai là Chúa của chúng ta?
Nhân vì người khốn-cùng bị hà-hiếp, và kẻ thiếu-thốn rên-siết, Đức Giê-hô-va phán: Bây giờ ta sẽ chỗi-dậy, Đặt người tại nơi yên-ổn, là nơi người mong-muốn.
Các lời Đức Giê-hô-va là lời trong-sạch, Dường như bạc đã thét trong nồi dót bằng gốm, Luyện đến bảy lần.
Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ gìn-giữ các người khốn-cùng, Hằng bảo-tồn họ cho khỏi dòng-dõi nầy.
Khi sự hèn-mạt được đem cao lên giữa loài người, Thì kẻ ác đi dạo quanh tứ phía.