Ha-lê-lu-gia! Hãy ngợi-khen Đức Giê-hô-va, vì Ngài là thiện; Sự nhân-từ Ngài còn đến đời đời.
Ai có thể thuật các công-việc quyền-năng của Đức Giê-hô-va, Truyền ra hết sự ngợi-khen của Ngài?
Phước cho người nào gìn-giữ sự đoan-chánh, Và làm theo sự công-bình luôn luôn!
Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy nhớ lại tôi tùy ơn Ngài làm cho dân-sự Ngài; Hãy lấy sự cứu-rỗi mà đến viếng tôi,
Hầu cho tôi thấy sự thới-thạnh của kẻ được Ngài chọn, Hưởng sự vui-vẻ của dân-sự Ngài, Và được khoe mình với cơ-nghiệp Ngài.
Chúng tôi và tổ-phụ chúng tôi đã phạm tội; Chúng tôi có phạm sự gian-tà, và làm cách hung-ác.
Tại Ê‑díp-tô tổ-phụ chúng tôi không chăm-chỉ về các phép lạ Chúa, Cũng chẳng nhớ lại sự nhân-từ dư-dật của Chúa; Nhưng lại phản-nghịch bên biển, tức là Biển-đỏ.
Dầu vậy, Ngài cứu họ vì cớ danh Ngài, Hầu cho bày ra quyền-năng của Ngài.
Ngài quở Biển-đỏ, nó bèn khô; Ngài dẫn Y‑sơ-ra-ên đi ngang qua vực sâu như ngang đồng vắng.
Ngài giải-cứu họ khỏi tay kẻ ghen-ghét, Chuộc họ khỏi tay kẻ thù-nghịch.
Nước chụp-phủ những kẻ hà-hiếp họ; Chẳng còn lại một người.
Bấy giờ họ mới tin lời của Ngài Bèn hát ngợi-khen Ngài.
Họ lại mau mau quên các công-việc Ngài, Không chờ-đợi lời chỉ-giáo Ngài,
Nhưng có lòng tham dục quá đỗi tại trong đồng vắng, Và thử Đức Chúa Trời nơi vắng-vẻ.
Ngài ban cho chúng nó điều chúng nó cầu-xin; Nhưng sai bệnh tổn hại linh-hồn chúng nó.
Trong trại-quân họ ganh-ghét Môi-se Và A‑rôn, là người thánh của Đức Giê-hô-va.
Đất hả ra nuốt Đa-than, Và lấp bọn A‑bi-ram.
Có lửa phát cháy trong hội chúng nó, Ngọn lửa thiêu-đốt những kẻ ác.
Tổ-phụ tôi làm một bò tơ tại Hô-rếp, Thờ-lạy trước mặt hình đúc;
Họ đổi sự vinh-hiển mình Ra hình-dạng con bò ăn cỏ.
Họ quên Đức Chúa Trời là Đấng cứu-rỗi mình, Và đã có làm công-việc lớn-lao ở Ê‑díp-tô,
Những việc lạ-kỳ trong xứ Cham, Và các điều đáng kinh-hãi ở bên Biển-đỏ.
Vì vậy, Ngài phán rằng sẽ diệt chúng nó đi; Nhưng Môi-se, là kẻ Ngài chọn, đứng nơi triệt-hạ trước mặt Ngài, Đặng can-gián cơn giận Ngài e Ngài hủy-diệt họ chăng.
Tổ-phụ chúng tôi khinh-bỉ xứ tốt-đẹp, Không tin lời của Chúa,
Song nói lằm-bằm trong trại mình, Không nghe tiếng Đức Giê-hô-va.
Vì vậy, Ngài thề cùng chúng nó rằng: Sẽ làm chúng nó sa-ngã trong đồng vắng,
Khiến dòng-dõi họ sa-ngã giữa muôn nước, Và làm tản-lạc họ trong các xứ.
Tổ-phụ chúng tôi cũng cúng-thờ Ba-anh-Phê‑ô, Ăn của-lễ cúng kẻ chết;
Như vậy họ chọc giận Đức Chúa Trời vì những việc làm của họ, Và ôn-dịch bèn phát ra giữa họ.
Bấy giờ Phi-nê‑a chỗi-dậy đoán-xét, Và ôn-dịch bèn ngừng lại.
Từ đời nầy qua đời kia việc đó kể cho người là công-bình, Cho đến đời đời vô-cùng.
Tổ-phụ chúng tôi cũng chọc giận Ngài tại nước Mê-ri-ba, Nên, vì cớ họ, có tai-họa xảy đến cho Môi-se;
Ấy vì họ chọc rối trí người, Nên người nói những lời vô‑ý.
Họ không hủy-diệt các dân, Y như Đức Giê-hô-va đã phán dặn họ;
Nhưng lại pha-lộn với các dân, Tập theo công-việc chúng nó,
Và hầu-việc hình-tượng chúng nó, Là điều gây làm cái bẫy cho mình.
Họ bắt con trai con gái mình Mà cúng-tế ma-quỉ,
Làm đổ huyết vô-tội ra, Tức là huyết của con trai con gái mình, Mà họ cúng-tế cho hình-tượng xứ Ca-na-an; Nên xứ bị ô‑uế bởi huyết ấy.
Như vậy, họ làm cho mình bị ô‑uế vì công-việc mình, Lấy sự làm mình mà thông-dâm.
Nhân đó cơn giận Đức Giê-hô-va nổi lên cùng dân-sự Ngài, Ngài gớm-ghiếc cơ-nghiệp mình;
Ngài phó họ vào tay các ngoại-bang; Những kẻ ghen-ghét họ cai-trị trên họ.
Kẻ thù-nghịch cũng hà-hiếp tổ-phụ chúng ta, Họ bị phục dưới tay chúng nó.
Nhiều lần Chúa giải-cứu tổ-phụ chúng ta, Nhưng họ phiền lòng Ngài bởi ý‑muốn họ, Và họ hèn-mọn vì tội-ác của họ.
Dầu vậy, khi nghe tiếng kêu-cầu của họ, Ngài bèn đoái-xem họ trong cơn gian-truân họ,
Nhớ lại vì họ giao-ước mình, Và thương-xót họ tùy sự nhân-từ dư-dật của Ngài.
Ngài cũng làm cho họ được ơn Bên những kẻ bắt họ làm phu-tù.
Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời chúng tôi, xin hãy cứu chúng tôi, Nhóm-hiệp chúng tôi từ giữa các nước, Hầu cho chúng tôi cảm-tạ danh thánh Chúa, Và khoe mình về sự ngợi-khen Chúa.
Đáng ngợi-khen Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y‑sơ-ra-ên, Từ trước vô-cùng cho đến đời đời mãi mãi! Cả dân-sự khá nói: A‑men! Ha-lê-lu-gia!