Đức Giê-hô-va ôi! vì cớ gì Ngài đứng xa, Lúc gian-truân tại sao Ngài ẩn mình đi?
Kẻ ác, vì lòng kiêu-ngạo, hăm-hở rượt theo người khốn-cùng; Nguyện chúng nó phải mắc trong mưu-chước mình đã toan.
Vì kẻ ác tự khoe về lòng dục mình; Kẻ tham của từ-bỏ Đức Giê-hô-va, và khinh-dể Ngài.
Kẻ ác bộ mặt kiêu-ngạo mà rằng: Ngài sẽ không hề hạch-hỏi. Chẳng có Đức Chúa Trời: Kìa là tư-tưởng của hắn.
Các đường hắn đều may-mắn luôn luôn; Sự đoán-xét của Chúa cao quá, mắt hắn chẳng thấy được; Hắn chê hết thảy kẻ thù-nghịch mình.
Hắn nghĩ rằng: Ta sẽ chẳng lay-động; Ta sẽ không bị tai-họa gì đến đời đời.
Miệng hắn đầy sự nguyền-rủa, sự giả-dối, và sự gian-lận; Dưới lưỡi nó chỉ có sự khuấy-khỏa và gian-ác.
Hắn ngồi nơi rình-rập của làng, giết kẻ vô-tội trong nơi ẩn-khuất; Con mắt hắn dòm-hành người khốn-khổ.
Hắn phục trong nơi kín-đáo như sư-tử trong hang nó; Hắn rình-rập đặng bắt người khốn-cùng; Khi hắn kéo kẻ khốn-cùng vào lưới mình, thì đã bắt được nó rồi.
Hắn chùm-hum, và cúi xuống, Kẻ khốn-khổ sa vào vấu hắn.
Hắn nghĩ rằng: Đức Chúa Trời quên rồi, Ngài đã ẩn mặt, sẽ không hề xem-xét.
Đức Giê-hô-va! xin hãy chỗi-dậy; Hỡi Đức Chúa Trời, hãy giơ tay Ngài lên; Chớ quên kẻ khốn-cùng.
Vì cớ sao kẻ ác khinh-dể Đức Chúa Trời, Và nghĩ rằng: Chúa sẽ chẳng hề hạch-hỏi?
Chúa đã thấy rồi; vì Chúa xem-xét sự bạo-tàn và sự độc-hại, Để lấy chính tay Chúa mà báo-trả lại; Còn kẻ khốn-khổ phó mình cho Chúa; Chúa là Đấng giúp-đỡ kẻ mồ-côi.
Hãy bẻ gãy cánh tay kẻ ác, Và tra-tìm sự gian-ác của kẻ dữ cho đến không còn thấy gì nữa.
Đức Giê-hô-va làm Vua đến đời đời vô-cùng; Các ngoại-bang bị diệt mất khỏi đất của Ngài.
Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã nghe lời ước-ao của kẻ hiền-từ; Khiến lòng họ được vững-bền, và cũng đã lắng tai nghe,
Đặng xét công-bình việc kẻ mồ-côi và người bị hà-hiếp, Hầu cho loài người, vốn bởi đất mà ra, không còn làm cho sợ-hãi nữa.