Bấy giờ, ba người ấy thôi đáp lời với Gióp, vì người tự thấy mình là công-bình.
Ê‑li-hu, con trai của Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, về dòng-dõi Ram, lấy làm tức giận Gióp, bởi vì người tự xưng mình là công-bình hơn là Đức Chúa Trời.
Ê‑li-hu cũng nổi giận ba bạn của Gióp, bởi vì họ chẳng tìm được lẽ đáp lại, mà lại định tội cho Gióp.
Vả, Ê‑li-hu có đợi Gióp luận xong đặng nói với Gióp, bởi vì các người đó đều lớn tuổi hơn mình.
Vậy, khi Ê‑li-hu thấy chẳng còn câu trả lời chi nơi miệng của ba người kia nữa, cơn thạnh-nộ người bèn phừng lên.
Ê‑li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, bèn cất tiếng lên nói rằng: Tôi đang trẻ, còn các anh là ông già; Vì vậy, tôi nhát, không dám tỏ cho các anh biết ý‑tưởng tôi.
Tôi nghĩ rằng: Ai đã sống lâu ngày sẽ nói, Số năm cao sẽ dạy sự khôn-ngoan.
Nhưng có thần-linh ở trong loài người, Và hơi-thở của Đấng Toàn-năng cho chúng sự khôn-sáng.
Người tôn-trọng chẳng phải khôn-ngoan, Bực lão-thành chẳng thông-hiểu sự công-bình.
Bởi cớ ấy tôi nói rằng: Hãy nghe tôi; Phần tôi cũng sẽ tỏ ra ý‑tưởng của tôi.
Kìa, tôi đã chờ-đợi nghe các lời của các anh, Lắng tai nghe những lời luận-biện các anh, Cho đến khi các anh đã tra-xét đều cho xong.
Thật, tôi có chăm-chỉ nghe các anh, Thấy chẳng một ai trong các anh thắng hơn Gióp, Hoặc đáp lời của người được.
Chớ nói rằng: Chúng ta tìm được khôn-ngoan; Đức Chúa Trời thắng hơn người được, loài người chẳng làm đặng.
Vả, Gióp không có tranh-luận với tôi, Vậy, tôi sẽ chẳng dùng lời các anh mà đáp lại người.
Họ sửng-sốt không đáp chi nữa; Đã cạn lời hết tiếng rồi.
Tôi há phải chờ-đợi, vì họ hết nói, Không còn trả lời gì nữa sao?
Theo phiên tôi cũng sẽ đáp lời chớ; Tôi cũng tỏ ra ý‑tưởng mình chớ;
Vì tôi đã đầy-dẫy lời nói, Trí trong lòng tôi cảm-giục tôi nói.
Nầy, lòng tôi như rượu chưa khui, Nó gần nứt ra như bầu rượu mới.
Tôi sẽ nói và được nhẹ-nhàng; Tôi sẽ mở môi miệng ra và đáp lời.
Tôi sẽ chẳng tư-vị ai, Không dua-nịnh bất kỳ người nào.
Vì tôi chẳng biết dua-nịnh; Nếu dua-nịnh, Đấng Tạo-hóa tôi hẳn trừ-diệt tôi tức-thì.