Há chẳng nên đáp lại lời nói nhiều sao? Người già-miệng há sẽ được xưng là công-bình ư?
Chớ thì các lời khoe-khoang của ông sẽ khiến người ta nín sao? Khi ông nhạo-báng, há không có ai bỉ mặt ông ư?
Vì ông thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: Đạo-lý tôi là thanh-tịnh; Tôi không nhơ-bợn trước mặt Chúa.
À! Chớ gì đẹp lòng Đức Chúa Trời mà phán, Và mở miệng Ngài đáp lời nghịch cùng ông,
Ước chi Ngài chỉ tỏ cho ông biết sự bí-mật của sự khôn-ngoan! Vì Ngài thông-hiểu bội-phần. Vậy, khá biết rằng Đức Chúa Trời phạt ông lại không xứng với tội gian-ác của ông.
Nếu ông dò-xét, há có thể hiểu-biết được sự sâu-nhiệm của Đức Chúa Trời, Và thấu rõ Đấng Toàn-năng sao?
Sự ấy vốn cao bằng các từng trời: Vậy ông sẽ làm gì? Sâu hơn âm-phủ: ông hiểu-biết sao đặng?
Bề dài sự ấy lại hơn cỡ trái đất, Và rộng lớn hơn biển cả.
Nếu Đức Chúa Trời đi ngang qua, bắt người ta cầm tù, Và đòi ứng-hầu đoán-xét, thì ai sẽ ngăn trở Ngài được?
Vì Ngài biết những người giả-hình, Xem thấy, tội-ác mà loài người không cảm-biết đến.
Nhưng chừng nào lừa con rừng sanh ra làm người, Thì chừng nấy người hư-không mới trở nên thông-sáng!
Vậy, nếu dọn lòng cho xứng-đáng, Và giơ tay mình ra hướng về Chúa;
Bằng có tội-ác trong tay ông, mà ông bỏ xa khỏi mình, Chẳng để sự bất-công ở trong trại mình,
Bấy giờ, ông hẳn sẽ ngước mắt lên không tì-vít gì, Thật sẽ được vững-vàng, chẳng sợ chi;
Ông sẽ quên các điều hoạn-nạn mình, Và nhớ đến nó như nước đã chảy qua.
Đời ông sẽ sáng-sủa hơn ban trưa; Dẫu nay tối-tăm, sau sẽ hóa ra như buổi sáng.
Ông sẽ ở bình-an vô-sự, vì có sự trông-cậy; Ông sẽ tìm-tòi bốn bên, rồi nghỉ-ngơi yên-hàn vô-sự.
Lại ông sẽ nằm, không ai làm cho mình sợ-hãi, Và lắm người sẽ tìm ơn của ông.
Nhưng mắt kẻ hung-ác sẽ bị hao-mòn; Nó chẳng có nơi ẩn-núp, Và điều nó sẽ trông-mong, ấy là sự tắt hơi.